Tác giả Chủ đề: Tình người trong thơ Thái Can  (Đã xem 4366 lần)

0 Thành viên và 3 Khách đang xem chủ đề.

Ngủ rồi oliu

Trả lời #1 vào: 13-12-2010 12:49:42
Có những nhà thơ làm hàng trăm bài, viết về nhiều đề tài trong đời sống như tình yêu, tuổi thơ, cảnh thiên nhiên, chiến đấu hay lao động. Có những nhà thơ chỉ viết vài bài về một đề tài nào đó mà họ thích. Viết ít hay nhiều đôi khi cũng có ảnh hưởng đến tình cảm độc giả. Với tôi, khi đọc thơ tôi thường bị cuốn hút bởi những lời chạm mạnh đến tâm tư, lòng trắc ẩn, đến trái tim và tình thương yêu giữa con người. Vì thế tôi muốn giới thiệu với các bạn thi sĩ Thái Can.

Thái Can (1910 – 1998) là một trong bốn mươi nhà thơ được nhắc tên trong tập “Thi Nhân Việt Nam” của Hoài Thanh – Hoài Chân. Ngoài đời ông là bác sĩ.

Ngành Y thường hay có duyên nợ với văn chương. Tác giả truyện “Thành trì” là bác sĩ Cronin; tác phẩm “Đèn không hắt bóng” nổi tiếng của Nhật là của Tiến sĩ Y khoa Watanabe Dzunichi. Ở Việt Nam các bạn cũng quen tên Bs. Đỗ Hồng Ngọc với những quyển sách khá nổi tiếng như “Gió heo may đã về” viết cho tuổi chớm già, “Cành mai sân trước” viết về những cảm nhận của riêng ông đối với một số chương quan trọng trong triết lý Phật giáo.

Bác sĩ viết văn ta gặp nhiều còn làm thơ thì ít hơn. Thái Can là một trong những thi sĩ – bác sĩ hiếm hoi đó. Ông sáng tác ít thôi nhưng bài nào cũng hay đến lạ. Có lẽ những hiểu biết sâu sắc về thân phận con người cộng với tâm hồn thi sĩ đã giúp ông viết nên những câu thơ hay và đẹp cho đời.

Hãy đọc đoạn thơ dưới đây tác giả bày tỏ sự trân trọng rất chân thành đối với cái tình của một cô gái giang hồ, ta ít khi được nghe những lời thực sự khiêm nhường và nhân bản như thế.

“Thôi thế lòng anh mãn nguyện rồi
Vì tình là mộng đó mà thôi
Lòng em một phút yêu anh đó
Cũng thể yêu anh suốt một đời”


Một người ca kỹ khác vì quá u buồn, thất vọng, tự tìm cái chết nhưng không thành, Thái Can đã viết cho người ấy những lời khuyên nhẹ nhàng mà khí phách:

“Đứng dậy em ơi, sống cõi đời
Đời dù khổ nhục đến mười mươi
Em nên điểm phấn tô son lại
Ngạo với nhân gian một nụ cười”


Để có thể cười ngạo với nhân gian trước hết phải là người rất can đảm và không phụ thuộc vào những phù hoa, quyến rũ của đời sống (Bạn nào đã đọc “Tiếu Ngạo Giang Hồ” của Kim Dung chắc thấy cái khí phách của Lệnh Hồ Xung, tuy tài nghệ bá chủ võ lâm nhưng không ham ngôi báu mà thiên hạ luôn tranh giành).

Thơ Thái Can hầu hết đều hay như thế.

Sau cùng, xin giới thiệu với các bạn đầy đủ bài thơ “Anh biết em đi” của ông, một trong những bài thơ hay thời tiền chiến.

Anh Biết Em đi
Thơ: Thái Can

Anh biết em đi chẳng trở về
Dặm ngàn liễu khuất với sương che
Em đừng quay lại nhìn anh nữa
Anh biết em đi chẳng trở về.

Em nhớ làm chi tiếng ái ân
Đàn xưa đã lỡ khúc dương cầm
Dây loan chẳng đượm tình âu yếm
Em nhớ làm chi tiếng ái ân.

Bên gốc thông già ta lỡ ghi
Tình ta âu yếm lúc xuân thì
Em nên xóa dấu thề non nước
Bên gốc thông già ta lỡ ghi.

Chẳng phải vì anh, chẳng tại em
Hoa thu tàn tạ rụng bên thềm
Ái ân sớm nở chiều phai rụng
Chẳng phải vì anh, chẳng tại em.

Bể cạn, sao mờ, núi cũng tan
Tình kia sao giữ được muôn vàn
Em đừng nên giận tình phai lạt
Bể cạn, sao mờ, núi cũng tan.

Anh biết em đi chẳng trở về
Dặm ngàn liễu khuất với sương che
Em đừng quay lại nhìn anh nữa
Anh biết em đi chẳng trở về…


Vài dòng mong góp thêm chút vui vẻ cho mọi người.

HMHai