(Truyện này lano viết lại từ một câu chuyện có thật được chứng kiến trong một bệnh viện. Hy vọng mọi người đón nhận. Mấy ngày nằm viện có laptop của anh 2 lehung lano viet lại truyện này. Cảm ơn a2 đã lo cho e chu đáo nhiều lắm, em sẽ cố gắng không phụ lòng a2 mọi người đâu!
Hắn gào đến vỡ họng mà không ai nghe thấy. Thân thể còm cõi của hắn xoáy từng vòng trong không khí, cái vực thẳm đen ngòm dưới kia đang chờ chực để nuốt chửng hắn. Gió rít lên ghê rợn bên tai, hắn nghe cả âm thanh va vào nhau leng keng của lưỡi hái tử thần bằng thép. Hắn tuyệt vọng. Không ai có thể cứu hắn lúc này cả. Hắn đang rơi tự do vào cõi chết. Tiếng quỷ sứ âm binh đang réo gọi tên hắn. Linh hồn hắn suýt văng ra khỏi xác, hoang mang sợ hãi đến mức lên cơn co giật. Hắn cố đưa hai tay ôm lấy đầu, rên lên thê thiết:
- Không, tôi chưa muốn chết, chưa muốn chết! Có ai làm ơn cứu tôi với!
- Chỉ có DiêmVương may ra mới cứu được anh!
Tiếng nói quen thuộc nhẹ tênh bỗng vang lên kị lúc kéo hắn thoát khỏi cơn mê sảng.
Hắn vã mồ hôi hột, chồm dậy định níu lấy tay cô y tá vừa cứu sống mình cảm ơn. Nhưng khi vừa đưa cánh tay gầy đét đầy vết kim tiêm của mình về hướng áo blouse trắng, hắn đã bị cô quắc mắt quát với giọng đầy ghê tởm:
- Anh đang định làm cái gì đấy? Nằm im đó và đừng có chạm vào người khác!
Hắn chưng hửng rụt tay về, bẽ bàng như đứa trẻ vừa làm nũng chợt nhận ra người đứng trước mặt mình là dì ghẻ chứ không phải mẹ ruột. Hắn nằm xuống giường, mắt mở thao láo dõi theo cô gái trẻ đang thoăn thoắt tiêm thuốc cho từng bệnh nhân trong phòng. Hắn nằm ở giường số 1, nhưng luôn phải nhận thuốc cuối cùng.
- Này, thuốc của anh! Tự tiêm lấy nhé! Tiêm xong vứt xilanh vào cái sọt rác cẩn thận giùm tôi! – Nữ y tá trẻ đặt ống thuốc lên mé giường hắn, nói như ra lệnh. Hắn nhăn mặt khổ sở:
- Hôm nay tôi không tự lấy ven được!
- Mọi khi vẫn lấy được mà? – Cô gái xách mé – Lên cơn còn tự chích được, huống gì tỉnh táo!
Nói xong, cô ngoảy đít ra khỏi phòng. Hắn nhìn theo như muốn van lơn, nhưng rồi lại thôi. Cô ta nói cũng đúng, nên cơ sự này, hắn còn dám kêu ca gì ai?
Hắn lập cập ngồi dậy cầm ống thuốc, tự lần cánh tay tiêm cho mình. Hắn thừa biết, sáng nào bác sĩ cũng tới hỏi thăm xem y tá, điều dưỡng chăm sóc bệnh nhân AIDS giai đoạn cuối có chu đáo không, nhưng thật ra ai cũng làm ngơ trước hắn. Bác sĩ hay y tá thì cũng sợ chết. Chẳng có ai muốn lây bệnh khi đang hành nghề cả.
Vợ hắn vào thăm hắn, hắn nói hắn nhớ con trai. Hắn van xin vợ đưa con vào cho hắn gặp một chút. Người đàn bà có gương mặt chứa đầy sự chịu đựng khổ sở nhìn chồng chằm chằm rồi đay giọng:
- Thôi, tôi van anh, đừng có làm khổ mẹ con tôi nữa. Thằng Tuấn vào thăm anh, có cơ sự gì thì làm sao thôi sống nổi !
Hắn lặng người đi trước sự khước từ của vợ. Trước đây, chỉ có vợ van xin hắn, chứ hắn chưa từng van xin vợ. Hắn còn nhớ như in những đêm khuya vợ hắn quỳ mọp giữa nhà, lạy hắn như tế sao để cầu mong hắn từ bỏ con đường bê tha nghiện ngập. Nhưng khi đó, hắn đã nhẫn tâm đạp tan tình yêu và sự nhẫn nhịn của người vợ tội nghiệp. Hắn làm ra tiền, vợ con hắn ăn bám. Nên hắn tự cho hắn cái quyền chơi bời, hưởng thụ., thậm chí ngoại tình. Tứ đổ tường, cái gì là hắn không biết? Hắn sẽ chưa dừng lại, nếu như không có đêm ấy. Đêm mà sau khi đã thoải mái vui tới bến ở khách sạn, hắn đã tự tông xe vào cột đèn đường vì chóng mặt. Tai nạn cũng không có gì nghiêm trọng, nhưng khi xét nghiệm máu để phẫu thuật gắp mảnh xương đùi bị dập, các bác sĩ thông báo cho vợ hắn cái tin sét đánh: hắn đã bị AIDS. Người vợ sau cơn sốc đã tức tốc cùng đưa thằng con trai mười hai tuổi đi kiểm tra ở gần chục trung tâm và bệnh viện để chắc chắn không bị lây HIV. Hắn bị gia đình bỏ rơi trong bệnh viện. Vợ hắn sau đó chỉ đến để thực hiện nghĩa vụ đó là đóng tiền viện phí cho chồng.
Hắn mất tất cả, trong khi đang có tất cả. Hắn gần như phát điên vì sự thật phũ phàng. Hắn đập phá những thứ hắn vớ được. Mọi người xung quanh biết chuyện nhìn hắn khinh bỉ. Có kẻ chẳng thèm nể nang gì, văng thẳng vào mặt hắn:
- Loại như mày, chết cũng đáng, sống chi cho nhơ nhuốc xã hội!
Hắn vùng lên, túm cổ áo gã vừa phát ngôn câu ấy, nhưng chưa kịp làm gì đã bị gã giáng cho một cú ngã lăn quay. Gã nhổ một bãi nước bọt vào mặt hắn:
- Loại thừa tiền rửng mỡ như mày tao không chấp! Nhưng vì có những kẻ như mày nên vợ tao mới ngoại tình, và giờ tao phải nằm đây!
Hắn sực hiểu, gã kia bị vợ cắm sừng, tệ hơn còn bị vợ truyền căn bệnh thế kỉ cho mình. Hắn rùng mình. Ơn trời còn cho vợ con hắn bình an. Hắn tĩnh tâm lại, chấp nhận mọi chuyện như một sự trừng phạt. Giờ thì hắn tin đời có quả báo.
Cô y tá mang đến cho hắn tờ bệnh án, hỏi hắn bằng cái giọng nhẹ tênh và vô cảm xem hắn muốn làm gì trước khi chết. Hắn lắc đầu bảo không muốn gì cả. Để hắn yên. Cuối cùng, nữ ý tá trẻ thẳng thừng bảo:
- Tốt nhất anh nên làm một việc gì đó có ích cho đời, đừng có sống bất cần thế! Bệnh viện đang cần một bệnh nhân AIDS làm tình nguyện viên đi tiếp xúc với gái bán dâm, tuyên truyền biện pháp phòng lây nhiễm HIV cho họ. Tôi nghĩ anh chẳng còn gì để mà sợ, anh nên giúp bệnh viện, coi như đền ơn chúng tôi đã chăm sóc cho anh thời gian qua.
Cô y tá đi rồi, hắn ngồi suy nghĩ mông lung. Gã giường bên cười khẩy bảo:
- Gái bán dâm thành phố này chắc mày quen hết, nhận lời đi giúp mấy em mà làm phước, may ra con mày được hưởng…
Hắn im lặng không nói gì, vì hắn biết gã nói đúng. Hắn chẳng còn sợ cái vực thẳm chết chóc hút lấy hắn mỗi đêm, nhưng hắn chưa tìm ra con đường cứu rỗi. Hắn biết vợ con hắn không tha thứ cho hắn. Nhưng liệu hắn có thể chuộc lỗi với vợ, và nhất là với con trai bằng cách làm phước cho người khác, hay là lại thêm một nỗi nhục nhã cho con hắn?
Hắn nghĩ mãi đến lúc chìm vào giấc ngủ, trong cơn mơ, hắn thấy những gã đàn ông lén vợ ra đường tìm vui đang thi nhau bước đến bờ vực, tự họ đẩy họ xuống vực, vực thẳm ấy có tên HIV. Hắn lại gào lên khản hơi để ngăn từng người đừng nhảy xuống. Nhưng đằng sau, đám gái bán thân nuôi miệng đang hé những chiếc miệng rắn độc ra cười. Và hắn thấy có vài bàn tay quen vẫy vẫy hắn. Hắn xấu hổ quay đi, vì trước đây hắn đã từng lao vào những cánh tay ấy…
lano