Tác giả Chủ đề: Thư gửi người tình  (Đã xem 2968 lần)

0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.

Ngủ rồi bichthuy_md

  • Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến
  • Thành Viên Gắn Kết
  • Rất Tích Cực
  • ****
  • Bài viết: 351
  • Thanked: 150 times
  • Thích 1
Trả lời #6 vào: 20-06-2011 00:09:05
PHỦ PHÀNG

Phủ phàng chi lắm thế anh ơi
Em gửi thư sao chẳng trả lời
Dầu chẳng ra chi duyên phận ấy
Cực lòng em chịu dám hờn ai?

Nhớ bữa ra đi anh dặn dò
Những là chờ đợi chớ buồn lo
Đừng đau em nhá, thư luôn nhá
Không có phương trời anh héo khô

Nghe nói chao ôi xiết thảm sầu
Trăm nghìn những muốn chết theo nhau
Lệ không cầm nữa tơ duyên tưởng
Vấn vít đôi ta đến bạc đâù

Cui cút ra vào em với em
Lời kia căn dặn dám sai quên
Ai ngờ anh bỏ em đành đoạn
Ôi lá thu cùng trăng gió quen

Em có hay đâu cơ sự này
Nửa chừng nửa đổi chịu chua cay
Tình anh như nắng thu đông ấy
Lưu luyến nhân gian chả mấy ngày

Chắc hẳn anh chừ đã lửng nhau
Vui bề gia thất ấm êm sao
Tình cờ nếu gặp em đâu đó
Không biết lòng anh nghĩ thế nào?

(Sưu tầm)

-----
Tâm bình thế giới bình
Tâm an gia đạo an
 


Ngủ rồi Minh Anh

  • Thành Viên
  • *
  • Bài viết: 31
  • Thích 0
Trả lời #5 vào: 19-06-2011 22:04:44
Thư Trách Người Tình Nhân Không Quen Biết
Tản Đà
Ngồi buồn ta lại viết thư chơi
Viết bức thư này, gửi trách ai
Non nước bấy lâu lòng tưởng nhớ
Mà ai tri kỷ vắng tăm hơi!

Đỉnh non Tản, mây giời man mác
Giải sông Đà, bọt nước lênh bênh
Bao nhiêu cảnh, bấy nhiêu tình
Nước kia mây nọ như mình với ta
Người đâu tá? quê nhà chưa tỏ
Tuổi bao nhiêu? tên họ là chi?
Đã sinh cùng nước cùng thì
Cùng ta không biệt mà ly, hỡi mình!
Kể từ độ thư tình gửi nhắn
Trải bao năm tin nhạn chờ mong
Những là ngày hạ đêm đông
Hồi âm chẳng thấy, như không có mình
Hỏi cùng núi, mây xanh chẳng biết
Hỏi cùng sông, nước biếc không hay
Sông nước chẩy, núi mây bay
Mình ơi! có biết ta đây nhớ mình?
Cuộc trần thế công danh chẳng thiết
Áng phong lưu huê nguyệt đã thừa
Nhớ mình ra ngẩn vào ngơ
Trông mây, trông nước, nay chờ mai mong
Mong giáp mặt, mặt không giáp mặt
Chơ tin thư, thư mất tin thư
Tháng ngày thấm thoắt thoi đưa
Tuổi ba mươi lại đã dư một vài
Câu tri kỷ cùng ai tri kỷ
Truyện chung tình ai kẻ chung tình
Bụi hồng vắng vẻ mắt xanh
Mình ơi ta nhớ! mà mình quên ta!
Không quen biết cũng là quen biết
Ta nhớ mình, ta viết thư chơi
Thư tình này bức thứ hai
Tiếp thư, xin chóng giả nhời cho nhau

 


Ngủ rồi Chim Gõ Kiến

Trả lời #4 vào: 14-06-2011 15:57:09
Thơ tình dành cho người thứ ba...

Người thứ ba có tội gì đâu
Chỉ tội tình duyên lỡ nhịp cầu
Tình yêu sai nhịp sầu riêng nhận
Nhân gian thương ghét,tội kẻ sầu

Người thứ ba,yêu có được chi
Nhận câu thương nhớ có được gì?
Từng đêm lẻ bóng sầu nhung nhớ
Đêm đêm đẫm lệ giấc xuân thì

Tâm sự người thừa ai cảm thông?
Đêm xuân tủi phận kẻ phòng không
Ân tình hờ hững,buồn trăng gió
Ai ở nơi xa chắc mặn nồng!

Trời đày mang phận kẻ thứ ba
Người đời ai có hiểu lòng ta
Yêu anh trong sáng không toan tính
Cầu anh hạnh phúc ,dẫu lệ nhòa

Bởi không duyên nợ,mộng lỡ rồi
Tình này chôn giấu đáy hồn tôi
Mong anh hạnh phúc bên người ấy
Ngang trái này tôi riêng với tôi.

(Sưu tầm - Không rõ tác giả)

 


Ngủ rồi bichthuy_md

  • Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến
  • Thành Viên Gắn Kết
  • Rất Tích Cực
  • ****
  • Bài viết: 351
  • Thanked: 150 times
  • Thích 1
Trả lời #3 vào: 14-06-2011 15:49:41
MONG


Anh đi có kẻ ngồi thương nhớ
Xem bóng người yêu bỗng thấy buồn
Đã bao độ rồi ngày mưa đến
Lòng mong người tới với yêu thương

Bao nhiêu kỷ niệm ùa vây lại
Một phút một đời nặng vấn vương
Người về chao nghiêng từng nỗi nhớ
Công viên ghế đá lạnh thấy buồn

Một độ ngày đông không hẹn trước
Nắng hồng đôi má mắt thơ ngây
Đại Nội thành xưa nhoà tia nắng
Hồ sen sóng lặng soi vai gầy

Bên anh tiếng thở lòng hai đứa
Rộn ràng khúc nhạc của yêu thương
Cứ thế đôi tim gần sát lại
Môi kề âu yếm tưởng chiều xuân

Người em tê cứng như thành đá
Mà trái tim yêu rực lửa hồng
Một phút để đời em hẹn ước
Mong tình đôi lứa kết duyên tơ

Mong ngày quê anh em dạo bước
Đến quỳ gối mẹ tóc bạc phơ
Hôn lên mái tóc rồi tay nắm
Bàn tay chai sần vì nắng mưa

Mong kính tình con cùng với mẹ
Người đã cho anh thời trai trẻ
Cảm ơn mẹ người anh yêu thế
Đã sinh anh trong cuộc đời này

-----
Tâm bình thế giới bình
Tâm an gia đạo an
 


Ngủ rồi Minh Anh

  • Thành Viên
  • *
  • Bài viết: 31
  • Thích 0
Trả lời #2 vào: 13-06-2011 23:18:02
Bốn cái hôn ( Ðông Hồ )

    \\\"... Em nhớ: một sáng ngày mùa đông,  
  Gió bấc ào ào tiếng hãi hùng.
    Theo khe cửa, gió thổi rít.
    Chỉ nghe tiếng gió mà lạnh lùng!
    Em cuốn mình trong làn chăn đệm,
    Đệm cỏ, chăn bông em chẳng ấm,
    Bỗng như có một ánh than hồng
    Chạm vào trán em chạy vào lòng.
    Lòng em ấm áp, hơi lạnh tan;
    Em nằm sung sướng mà bàn hoàn.
    Sờ tay lên trán em mới biết:
    Hơi âu yếm mẹ em hôn...

    ... Em nhớ: một buổi chiều mùa thu.
    Bấy giờ mẹ em mất đã lâu.
    Trông chiếc lá rơi em ủ rũ,
    Hơi may hiu hắt, em buồn rầu.
    Mất mẹ, em mất tình âu yếm,
    Lạnh lùng, em thiếu hơi hôn ấm.
    Đứng tựa bên vườn, em ngẩn ngơ,
    Trông nước, trông mây, em đợi chờ...
    Chợt thấy cha em về trước sân,
    Áo quần lấm láp vết phong trần,
    Chạy ra mừng rỡ đưa tay đón,
    Cúi xuống mái đầu cha em hôn,
    Từ hôm em được cha em hôn
    Đầm ấm lòng em bớt nỗi buồn.
    Nhưng cha em mải bận xuôi ngược.
    Rày đó mai đây việc bán buôn...

    ... Em nhớ: một buổi trưa mùa hạ.
   
Buổi trưa nặng nề, trời oi ả.
    Tựa cửa lớp học, em rầu rầu,
    Nghe tiếng ríu rít đàn chim sâu.
    Trước sân, bè bạn em nô đùa.
    Riêng em buồn cảm thân bơ vơ:
    Mất mẹ, còn cha, cha ít gặp.
    Một năm chỉ hai lần rước đưa!...
    Cô giáo thấy em đứng một mình,
    Đi qua, gọi em hỏi sự tình.
    Cầm tay cô dắt lại bàn học.
    Ân cần, thương yêu vuốt mái tóc.
    Rồi cô âu yếm hôn tay em.
    Lộng qua cửa lớp cơn gió nồm,
    Bao nỗi buồn bực, gió thổi mát,
    Cái hôn như ngọn gió êm đềm...

    Nay em lang thang giữa cảnh đêm xuân.
    Gió trăng tình tứ đêm thanh tân,
    Trước vùng trời biển cảnh ***g lộng,
    Cùng anh trao đổi tình ái ân.
    Khoác tay anh đi trên bãi cát.
    Cát bãi, trăng soi mầu trắng mát.
    Nghiêng đầu lơi lả tựa vai anh
    Lặng nghe sóng bãi đưa rào rạt.

    Nước mây êm ái bóng trăng sao,
    Say sưa em nhìn lên trời cao,
    Buông khúc đàn lòng theo nhịp gió.
    Giờ phút thần tiên, hồn phiêu dao.
    Một hơi thở mát qua, dịu dàng,
    Như cơn gió biển thoáng bay ngang,
    Rồi luồng điện ấm chạm trên má:
    Ân ái môi anh kề nhẹ nhàng.
    Nũng nịu, em ngả vào lòng anh,
    Ngẩn ngơ ngừng lặng giây cảm tình,
    Tóc em xoã tung, tay gió lướt,
    Bàng hoàng em nhớ chuyện sau trước:
    Đời em khoảng hai mươi năm hơn,
    Được hưởng bốn lần âu yếm hôn.
    Bốn lần em thấy em vui sướng,
    Mưa gió đời em đỡ lạnh buồn.
    Nhưng, từ khi em thôi học rồi,
    Cùng cô giáo em không gặp gỡ.
    Mà rồi, từ đó em lớn khôn,
    Cha am cũng chẳng hôn em nữa.
    Ba lần hôn kia em mất rồi,
    Lần này biết có được lâu dài.
    Nước bèo, em nghĩ đời chia biệt,
    Mà lệ sầu em thổn thức rơi!...\\\"

 


Ngủ rồi Minh Anh

  • Thành Viên
  • *
  • Bài viết: 31
  • Thích 0
Trả lời #1 vào: 12-06-2011 20:21:26
Cuối tuần thư giãn tí.

Thư đưa người tình nhân có quen biết

Ngồi buồn lấy giấy viết thư chơi,
Viết bức thư này gửi đến ai,
Non nước thề nguyền xưa đã lỗi
Ân tình nay có bốn xu thôi.

Ngàn sương bạc bay qua tiếng nhạn
Ngọn đèn xanh khơi cạn đĩa dầu
Mình ai chiếc bóng đêm thâu
Nỗi riêng, riêng một mối sầu vì ai ?
Tâm sự ấy nói dài sao xiết
Giấy mực đâu vẽ hết ru mà
Dở dang là chữ tài hoa
Chắp tay vái lạy trăng già chứng cho.

Kể từ độ giang hồ lạc phách
Hội tương phùng đất khách quê ta
Biết nhau khi mới mười ba
Tuần trăng chưa mãn, nụ hoa chưa cười.
Cùng một thuở ăn chơi nhàn biếng
Trải mấy thu hơi tiếng vừa quen
Canh khuya hai bóng một đèn
Gió mai sương sớm đơn mền có nhau.
Dạ bảo dạ vàng thau gắn bó
Năm lại năm mưa gió đê mê
Một tường lá rủ hoa che
Bắc Nam mấy độ đi về dưới trăng.
Duyên hồ thắm bỗng dưng phai nhạt
Mối tơ vương đứt nát tan tành
Tấm riêng riêng những thẹn mình
Giữa đường tan đứt gánh tình như không
Gấp tờ giấy niêm phong hạt lệ
Nhờ cánh tem bay đệ cung mây
Ái ân thôi có ngần này
Thề nguyền non nước đợi ngày tái sinh!
Tản Đà.