Một nháy mắt là đơn vị thời gian. Nhưng chúng ta thường chỉ dùng ngày tháng năm để đo thời gian. Riêng người mẹ dùng chớp mắt để đo thời gian chung sống với con.
Trưa ngày mồng 5 tháng 9 năm 2005, chị Trần Tĩnh đưa con gái Lý Thuần đi học như mọi ngày.
Từ nhà đi đến trường tiểu học thực nghiệm Phường Giấy phải qua một đường tàu hỏa , dưới cầu là cống ẩm thấp tối mò mò. Mưa mấy ngày liền , cống đọng đầy nước vừa sâu vừa đen, chị Trần Tĩnh liền dẫn con leo bậc thang lên cầu đường sắt.
Mười hai giờ ba mươi lăm phút, một đoàn tàu chở hàng dài dằng dặc, như một con vật khổng lồ đỗ im lìm trên đường ray, vừa vặn chắn ngang lối Lý Thuần đến trường. Nếu muốn đi vòng qua đoàn tàu, cũng phải mất khoảng mười phút.
Lý Thuần quyêt định chui qua gầm đoàn tàu. Em tươi cười vẫy tay chào mẹ. Em cất tiếng”con chào mẹ”, rồi chạy đến chỗ đoàn tàu. Vừa chạy, em còn vừa ngoái đầu nhìn mẹ, cho nên chân và người em đã thò đến phía dưới tàu hỏa trước. Trong chốc lát, đoàn tàu bỗng rùng rùng khởi động.
Cơ thể nhỏ bé của Lý Thuần giật mình đánh thót một cái, rồi cứng đơ dưới gầm tàu không nhúc nhich. Em vẫn chưa chui hết người vào, xem ra bánh tàu hỏa sắp sửa cán qua ngực em.
Chị Trần Tĩnh đang đứng cách con gái mấy mét. Không suy nghĩ gì hết, với tốc độ như mũi tên đã bật khỏi dây cung , hoặc gió gầm rít cũng không hình dung nổi, chị lao thẳng đến chỗ con gái đang trong giây phút sống chết dưới gầm tầu. Đà lao về phía trước qua mạnh, đến nỗi chị hoàn toàn không thể lôi con ra khỏi đường ray, mà ôm luôn thân thể bé nhỏ của con gái lăn ngay vào gầm tàu hỏa.
Không hề do dự, chị đè con gái dưới thân mình . Đầu chị đập vào hòn đá giữa hai thanh tà vẹt, ngay tức khắc mặt mũi tím bầm, chị cũng không cảm they đau. Thép tấm dưới gầm tàu và móc sắt móc nối giữa các toa cào sồn sột trên lưng chị, máu tươi thấm ướt một mảng lớn chiếc áo sơ mi mỏng của mình, chị cũng không nhận ra. Trong lúc gấp gáp, chân phải chị va vào gầm toa, gãy tại chỗ, chị cũng không cảm they cơn đau buốt nhói thấu xương. Có một cơn đau nhức nhối khác choán hết trái tim chị - giữ được tính mạng của con gái. Nhưng con gái không kịp co tay phải vào dưới gầm toa tàu đã bị bánh tàu cán lên.
Đoàn tàu không hề biết, cứ lao mỗi lúc một nhanh, mỗi lúc một xa. Trần Tĩnh đứng dậy, xốc ngay con gái cõng lên lưng, một tay cầm cổ tay gãy của con gái, sải bước lao xuống cầu đường sắt.
Bước được mấy bước, chị bỗng dưng sững người, mất hẳn tư thế, rồi ngã gục xuống. Thì ra chân chị đã bị gãy xương.
Trần Tĩnh cố gắng để người mình chạm đất với diện tích lớn nhất. Như thế con gái chị sẽ có thể ngã trên thân mẹ , còn cổ tay con gái chị đang nắm chặt luôn luôn giơ lên trời. Chị sợ làm bẩn nó.
Một tiếng đồng hồ sau, hai mẹ con chị Trần Tĩnh được bệnh viện Nhân Dân khu Giang Hạ chuyển tới bệnh viện Vũ Hán, quân khu Quảng Châu. Lưng Trần Tĩnh bị thương nặng trên diện rộng. Chân cũng bị gãy, nhưng vẫn sống. Con gái Lý Thuần, ngoài cổ tay bị cán gãy, toàn thân hầu như còn nguyên vẹn…
Ngày 14 tháng 6 năm 2005, tuyển thủ Jamaica, Asafa Powell, 22 tuổi lập kỷ lục thế giới mới, chạy tới 100 mét với 9 giây 77, phản ứng xuất phát chạy của anh lúc đó đạt tới mức kinh khủng 0,15 giây.
Ngày mồng 5 tháng 9 năm 2005, tại đường sắt ở Vũ Hán, Trung Quốc, một người đàn bà bình thường chỉ trong một chớp mắt đã hoàn thành toàn bộ quá trình từ bắt đầu chạy đến lao đi.
Một chớp mắt là bao lâu? Qua tính toán chính xác, nhà khoa học đã chứng minh chớp mắt bằng 0,018 giây.
Tên người đàn bà bình thường này có lẽ không được người đời ghi nhớ , tuy chị đã sáng tạo nên kỳ tích mà bản thân chị không bao giờ có thể sáng tạo nữa – phản ứng xuất phát chạy và tốc độ vượt xa kỷ lục thế giới. Nhưng cái tên khác của chị nhất định sẽ được mọi người ghi nhớ mãi mãi. Đó là – MẸ.
(St)