Tác giả Chủ đề: Ninh Bình (Yên Khánh) - Anh Phương - Bỏng nặng  (Đã xem 15791 lần)

0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.

Ngủ rồi Ha4ever

  • Tích Cực
  • **
  • Bài viết: 171
  • Thích 0
Trả lời #16 vào: 04-10-2010 10:42:50
Minh xin ung ho anh Phuong 200k, phu them tien thuoc voi gia dinh.
Hom nay se chuyen tien cho Thu Quy Penguin luon.
Chuc anh mau hoi phuc.

 


Ngủ rồi mavica

Trả lời #15 vào: 29-09-2010 10:04:57
Rất xin lỗi cả nhà vì dạo này bận quá không vào DĐ thường xuyên và máy tính ở nhà bị hỏng nên chưa up ảnh của anh Phương. Thực sự khi trực tiếp nhìn tình trạng của anh thì mới thấy được nó khủng khiếp thế nào và xem những tấm ảnh thì cũng không thể nào quên được những những ấn tượng ban đầu. Xin gửi tới mọi người vài tấm hình tôi chụp được để mọi người có thể phần nào cảm nhận được sự đau đớn bệnh tật, khó khăn và nghị lực phi thường của cả 2 vợ chồng anh chị Phương. Chúc anh chị có đủ sức khỏe, nghị lực, cũng như tài chính để giúp anh sớm bình phục với mức tốt nhất có thể. Mong sẽ có nhiều các mạnh thường quân biết đến hoàn cảnh của anh chị để giúp đỡ, chia sẻ phần nào khó khăn, động viên tinh thần tới anh chị.

Mọi người vào thăm anh Phương khi được 1 bác người nhà bệnh nhân giới thiệu hoàn cảnh:

Hỏi thăm sức khỏe và tình trạng của anh Phương




Anh Thaidzuy đại diện NTCM trao quà Trung thu và số tiền mọi người quên góp ủng hộ tại chỗ cho vợ anh Phương.


Thân!

 


Ngủ rồi cuong.nguyen

Trả lời #14 vào: 28-09-2010 09:19:29
@Pen, nen doc cai bai nay de co hieu biet them tinh hinh cham soc Y Te truoc khi em co cai comments hoi bi \\\'\\\'khong thich hop\\\'\\\' ve cau hoi cua anh va bac Ha4ever nhe em... tks.

_________________________________________________________________

\\\" Do đó, việc đặt câu hỏi: \\\"Có cách nào triệt để hơn để chữa bệnh cho anh Phương không\\\" với các bác sỹ theo tôi là việc làm không thích hợp\\\"

__________________________________________________________________

Những điều phi nhân trong thế giới nhân đạo

Trong bệnh viện là cả một thế giới ưu tư lo buồn của bệnh nhân với mong mỏi sức khoẻ hồi phục nhờ sự chữa trị, cứu sống bằng cả tấm lòng “lương y như từ mẫu” của đội ngũ y bác sĩ. Nhưng có là người trong cuộc mới nghèn nghẹn nỗi lòng..

Những bài học đầu tiên

Mẹ tôi khám bệnh, bác sĩ chẩn đoán bị ung thư. Tin đó đến khiến cả gia đình bàng hoàng. Cả nhà cuống cuồng chuẩn bị mọi đồ dùng cần thiết để đưa mẹ lên Hà Nội nhập viện. Hàng xóm cũng kéo sang nhắc nhở dặn dò. Chuẩn bị kỹ thế nhưng khi vào viện tôi mới hiểu thực sự mình biết quá ít về thế giới bệnh viện và phải học rất nhiều những bài học... đầu tiên.

Ngày đầu tiên vào làm thủ tục để nhập viện. Cứ nghĩ đến cảnh phải chen chúc xếp hàng chờ đợi là tôi thấy ngán ngẩm. Nhờ người quen giới thiệu, tôi gặp một y tá, đưa tiền nhờ cô làm giúp các thủ tục cho nhanh. Tưởng thế là xong nên tôi đứng ngoài để cô y tá đưa mẹ vào trong phòng nhờ người lấy máu đem đi xét nghiệm. Nhưng chỉ mấy phút sau thấy một cô chạy ra, gắt gỏng với người y tá mà tôi nhờ giúp: “Bà ấy chả biết gì cả”. Cô kia liền rỉ tai tôi đưa cho chị đó 50.000đ. Một lúc sau, mẹ đi ra, mắt rớm lệ kể rằng cô y tá đó nói với mẹ đây là “tôi làm giúp thôi nhé” rồi cô ta quay ngoắt đi và mắng bà chẳng biết gì. Lúc đấy tôi mới hiểu cô ta nói “tôi làm giúp thôi nhé” có ý nhắc nhở bồi dưỡng nhưng mẹ tôi lại không hiểu.

Thật tội cho mẹ, đang buồn lo vì bệnh nên dễ tủi thân. Và tôi hiểu khi vào viện mình cần phải học hỏi kinh nghiệm từ những người đi trước để mẹ không bị gắt gỏng.


Chờ đợi trong nỗi lo lắng về bệnh tật và cả cách xử sự của bác sĩ với người thân của mình

Đổi tiền lẻ

Tôi ngồi cùng một chị cũng đang chờ làm thủ tục ra viện cho người thân. Tranh thủ, tôi hỏi chị luôn một số “đường đi nước bước” trong bệnh viện. Chị bảo tôi trước khi vào đây chị đã phải đổi rất nhiều tiền lẻ loại 10 ngàn, 20 ngàn và 50 ngàn. Ngạc nhiên tôi hỏi để làm gì. Chị giải thích để mỗi lần y tá tiêm hay thay băng thì nhét vào túi họ chứ không họ làm đau lắm. Tiêm thì nhét 10 ngàn, thay băng thì 20 ngàn, cứ thế mà làm. Chị ấy từng chứng kiến y tá khi thay băng giật soàn soạt khiến người bệnh đau chảy nước mắt mà không dám nói gì. Chị bảo đấy là luật bất thành văn ở đây, em phải biết để theo, không thì đau đớn người nhà của mình. Thậm chí cần xin bộ đồ mới hoặc drap trải giường thì cũng nên đút tiền cho nhanh.

Cuối cùng cũng làm xong thủ tục nhập viện sau những câu trả lời nhát gừng và thái độ lạnh lùng của mấy nhân viên hành chính, tôi đưa mẹ về phòng để chờ ngày phẫu thuật. Phòng chỉ có bốn cái giường thôi nhưng đến hơn chục bệnh nhân, cứ ba người thậm chí có lúc cao điểm lên tới bốn người một giường. Bệnh nhân nào mới phẫu thuật hoặc sức khoẻ quá yếu thì được ưu tiên nằm trên giường còn những bệnh nhân khác thì phải tự thu xếp hoặc trải chiếu ngủ dưới sàn nhà hoặc ghế bố.

Thấy cảnh đông đúc, chen chúc, tôi sang hành chính xin đăng ký phòng dịch vụ. Anh nhân viên mặt lạnh như tiền bảo tôi đứng chờ rồi cắm cúi ghi chép. Một lúc sau anh ta mới ngước mắt lên nhìn tôi một lúc rồi bảo đông lắm, phải đợi, có thì gọi. Tôi định hỏi thêm nhưng thấy anh ta lại cúi xuống quyển sổ. Khi nghe tôi kể lại, một bác nằm ở giường bên quay sang hỏi: “Cháu có đưa tiền cho anh ta không?” Tôi ngạc nhiên vì mình đăng ký phòng dịch vụ sẽ trả tiền sao còn phải “hối lộ”. Mọi người trong phòng đều cười. Tôi quay lại phòng hành chính, nói lại nguyện vọng với anh nhân viên lúc nãy và dúi vào túi anh ta 200 ngàn rồi đứng chờ. Anh ta liếc vào túi rồi cười bảo tôi, cứ về phòng cũ, chiều anh ta sẽ cho chuyển phòng. Mà đúng là mẹ tôi được chuyển phòng thật.

Đồng tiền đi trước

Thấy tôi than phiền bất bình nhiều chuyện, mọi người đều an ủi “luật” ở đây nó thế, đã vào viện thì phải chấp nhận. Người đi trước chỉ lại kinh nghiệm cho người đi sau phải biết mà theo, không làm thế có khi lại thiệt đến người thân của mình. Và mọi người đã không ngần ngại chia sẻ hết mọi kinh nghiệm với tôi. Ngoài việc vào bệnh viện phải trữ nhiều tiền lẻ thì vào đây phải có sẵn nhiều phong bì vì sẽ sử dụng thường xuyên. Đúng là có cầu thì sẽ có cung, thảo nào tôi thấy ngoài cổng bệnh viện, cô bán cam bán nho hay người bán hàng nước ai cũng có thêm một tập phong bì dày treo trước đầu xe hay trên gánh hàng để bán thêm. Và họ nói không sai, ngay hôm đó, tôi đã có việc cần dùng đến ngay.

Khi mẹ tôi vào viện, cũng may có một người quen thân với một bác sĩ trong viện nên đã nhờ gửi gắm. Anh bác sĩ này đã bảo tôi là nên nhờ ông bác sĩ giỏi nhất của khoa đó mổ thì sẽ yên tâm hơn. Và kết quả càng tốt thì việc điều trị hoá chất sau này càng thuận lợi. Anh bày tôi nên bỏ phong bì 2 triệu, ghi tên bệnh nhân và số phòng ở bên ngoài rồi đưa cho ông bác sĩ đó. Tôi làm theo, lên gặp ông bác sĩ kia, nói nguyện vọng và để phong bì lại trên bàn. Ông bác sĩ lạnh lùng nhìn tôi và bảo cứ về chờ rồi phòng hành chính sẽ xếp lịch sau. Chưa có gì chắc chắn nhưng đành phải chấp nhận chờ. Về phòng nói chuyện với mọi người mới biết không chỉ mình mà rất nhiều người khác vì muốn được bác sĩ đó mổ nên phải đưa phong bì. Người đưa 2 triệu, người đưa 3 triệu. Chỉ tội những người hoàn cảnh quá khó khăn, nên đành phải chấp nhận, mặc cho số phận mình theo sự sắp xếp ngoài chỉ dẫn của đồng tiền.

Trước ngày mẹ tôi lên bàn mổ, qua kinh nghiệm học được từ những bệnh nhân đã mổ trước đó, tôi bỏ vào phong bì 1 triệu gọi là tiền bồi dưỡng cho êkíp mổ. Tôi nhét chiếc phong bì vào túi mẹ và dặn dò lúc vào bàn mổ, khi cô y tá cởi áo giúp thì đưa và nói bồi dưỡng cho êkíp mổ. Mẹ vào phòng mổ rồi mà tôi cứ lo ngay ngáy, không biết trong lúc hồi hộp lo lắng cho ca mổ, mẹ có quên không. Và nếu mẹ quên thì không biết có vì thế mà bị đối xử khác không. Nhưng mọi người trấn an tôi cứ yên tâm, vì nếu có quên, thì y tá cũng sẽ có cách nhắc khéo. Nghe thế, tôi mới thấy tạm yên và hồi hộp chờ ca mổ hoàn thành.

Theo Sài Gòn tiếp thị

 


Ngủ rồi penguin

Trả lời #13 vào: 28-09-2010 00:33:16
Chào cả nhà,
Chủ nhật vừa rồi, sau khi thăm cháu Cường và cháu Hạ, Laohatien & Penguin ghé qua thăm anh Phương. Anh bị bỏng quá nặng nên còn phải mổ nhiều để da khỏi bị dính và khôi phục khả năng vận động. Chị Bưởi vợ anh cho biết mỗi đợt Viện chỉ mổ 2 lần, sau đó phải nghỉ 1 tháng, nếu không sẽ bị nhờn thuốc. Do đó, sau mỗi đợt điều trị, chị lại đưa anh về quê. Penguin có hỏi đi bằng gì thì chị cho biết khi nào có tiền thì đi taxi, còn không thì đi xe khách. Mỗi lần đi taxi về hết hơn triệu bạc, đi xe khách thì rẻ hơn nhiều. Tay chân anh vẫn chưa co duỗi được nên mỗi lần đưa về chị phải đỡ anh lên xe khách ngồi rất vất vả. Tuy nhiên, cũng như những lần trước, chúng tôi tuyệt nhiên không hề nghe thấy chị kể lể, than vãn một lời nào. Điều đó làm tôi thật sự khâm phục tấm lòng và sự hy sinh của chị. Laohatien & Penguin đã trao cho chị Bưởi 3.000.000VND tiền CMKTX từ Dautruong100cz, Vitcon702 và quỹ NTCM. Nhóm miền Bắc sẽ tiếp tục theo dõi quá trình điều trị của anh Phương tại Viện Bỏng và đề xuất hình thức giúp đỡ thích hợp.



@Cuong.nguyen & Ha4ever: Penguin rất hiểu anh chị mong muốn anh Phương sớm được bình phục. Tuy nhiên, với những ca bị bỏng, nhất là bỏng nặng như anh Phương, việc điều trị đòi hỏi thời gian kéo dài và tốn kém. Việc chúng ta có thể làm hiện nay là phối hợp cùng bác sỹ, gia đình và các tấm lòng hảo tâm khác để giúp anh có được điều kiện chữa trị tốt nhất trong khả năng có thể. Các bác sỹ luôn áp dụng phương pháp điều trị tốt nhất cho bệnh nhân, tất nhiên còn tùy thuộc vào điều kiện của mỗi người. Đấy là vấn đề chuyên môn và y đức của bác sỹ. Do đó, việc đặt câu hỏi: \\\"Có cách nào triệt để hơn để chữa bệnh cho anh Phương không\\\" với các bác sỹ theo tôi là việc làm không thích hợp.

 


Ngủ rồi Ha4ever

  • Tích Cực
  • **
  • Bài viết: 171
  • Thích 0
Trả lời #12 vào: 22-09-2010 13:52:44
cuong.nguyen đã viết:
Trích dẫn
Anh chị em DD thử tìm hiều với Bsy  giup cuong.nguyen xem Có cách nào triệt để hơn để chữa bịnh cho anh Phương ko ah?

cuong.nguyen


Minh cũng đồng ý với bạn Cuong.nguyen, hy vọng có cách điều trị để anh có thể tự lo vệ sinh cá nhân được. Mong tin mọi người nhiều.

Xin Chúa ban thêm sức mạnh cho vợ chồng anh Phương vượt qua khó khăn này.

Thân,

 


Ngủ rồi dautruong100cz

Trả lời #11 vào: 22-09-2010 13:07:16
DT100 đã chuyển 1triệu CMKTX anh Phương tới quỹ ,Pen kiểm tra nhé.Thanks!

 


Ngủ rồi pquyen

Trả lời #10 vào: 21-09-2010 22:45:11
vitcon702 đã viết:
Trích dẫn
@Pen : em ung dum chi them 1trieu nua nha. Thanks

@chi Lathuvang : nho chi chuyen tra lai quy dd dum e tien nay . Thanks


Vậy Pen em chuyển thêm 1.000.000 từ bác vitcon giúp nữa nhé!

 


Ngủ rồi cuong.nguyen

Trả lời #9 vào: 21-09-2010 12:41:06
Anh chị em DD thử tìm hiều với Bsy  giup cuong.nguyen xem Có cách nào triệt để hơn để chữa bịnh cho anh Phương ko ah?

cuong.nguyen

 


Ngủ rồi vitcon702

Trả lời #8 vào: 21-09-2010 00:46:40
@Pen : em ung dum chi them 1trieu nua nha. Thanks

@chi Lathuvang : nho chi chuyen tra lai quy dd dum e tien nay . Thanks

 


Ngủ rồi pquyen

Trả lời #7 vào: 20-09-2010 23:33:22
Chúng ta giúp đỡ gia đình anh Phương phần nào. Nhìn hình thấy thật tội!

Có bác dautruong giúp 1tr, quĩ trích thêm 1tr. TC 2tr.

Vậy Pen gởi 2.000.000 cho bác Lason nhờ chuyển giúp cho gia đình anh Phương.

Thân.

 


Ngủ rồi dautruong100cz

Trả lời #6 vào: 20-09-2010 21:57:38
DT100 dang ki uh anh Phuong 1trieu.Chuc anh va gia dinh du nghi luc de vuot qua thu thach cua cuoc song,cua so phan.Cam on cac bac mien Bac da dua tin va chuc ca nha suc khoe!

 


Ngủ rồi ThaiDzuy

  • BAN QUẢN TRỊ
  • Người Tôi Cưu Mang
  • *****
  • Bài viết: 4.104
  • Thanked: 4118 times
  • Thích 15
  • Giới tính: Nam
Trả lời #5 vào: 20-09-2010 20:45:44
Hoàn cảnh này được một bệnh nhân trong khoa giới thiệu và cả nhóm NTCM miền Bắc cùng xác minh.

Thú thực chưa gặp một hoàn cảnh nào mà tàn dư của bỏng lại khủng khiếp đến như vậy. Hình ảnh đưa ra cũng chỉ phản ánh được phần nào chứ nhìn trực diện mới thấy nỗi đau của người bệnh và người thân như thế nào.


Cảm phục cho người đàn bà nhan sắc, suốt 18 tháng qua chăm sóc chồng mà vẫn kiên nhẫn chịu đựng không một lời than oán hay kể lể mà chúng ta thường gặp.

Đồng ý với Penguin và các bạn, chúng ta tiếp tục theo dõi và hỗ trợ một phần chi phí sinh hoạt.

Mong cả nhà mở rộng tấm lòng nhân ái với hoàn cảnh bất hạnh này.

Thân,

Từ đây người biết thương người...
 


Ngủ rồi penguin

Trả lời #4 vào: 19-09-2010 23:55:19
Gửi đến cả nhà tấm ảnh về anh Phương mà Penguin chụp được.



Đã hơn 1 năm rồi mà tình trạng của anh vẫn còn như vậy. Sẹo đầy người, chân tay không co duỗi được. Tay anh lúc nào cũng phải thẳng như vậy nên phải treo lên cho đỡ mỏi. Penguin thật sự khâm phục tấm lòng của chị Bưởi vợ anh đã không quản vất vả đưa anh đi chữa trị và chăm sóc hơn 1 năm trời cả trong Nam ngoài Bắc. Trường hợp của anh đã được báo Dân trí điện tử và một số báo khác đăng tin nhưng thời gian điều trị còn dài, phải phẫu thuật nhiều nên theo Penguin, chúng ta nên thăm hỏi thường xuyên và phối hợp với các tổ chức khác giúp anh chị chi phí sinh hoạt và chữa trị.

 


tac_ke_bong_81

  • bạn
Trả lời #3 vào: 19-09-2010 23:42:50
cuong.nguyen đã viết:
Trích dẫn
hoàn cảnh đáng thương, mong có thêm thông tin để có thể giúp gia đình anh phần nào...

cuong.nguyen/thuylevc and friends....


Do em gửi bài không có ảnh nên mọi người không hình dung hết sự thương tâm về anh Phương, sau khi chị Mabica gửi anh kèm thì mọi người có thể hiểu thấu hơn... Em có gửi số liên lạc của chị Bưởi vợ anh Phương trên bài, hiện nay anh Phương vẫn đang nằm điều trị tại khoa Nhi, tầng 5 của viện Bỏng Quốc gia.

Bản thân em là một người từng bị một cái sẹo rất lớn ở mu bàn chân, và nó gây cho em rất nhiều khó khăn trong suốt một thời gian dài nên em rất thấu hiểu bị sẹo khắp người nó khổ thế nào, khắp lưng, đùi, mông, khắp 2 bên sườn,...

 


Ngủ rồi cuong.nguyen

Trả lời #2 vào: 19-09-2010 23:35:10
hoàn cảnh đáng thương, mong có thêm thông tin để có thể giúp gia đình anh phần nào...

cuong.nguyen/thuylevc and friends....