Tác giả Chủ đề: Trên tay có đá  (Đã xem 2902 lần)

0 Thành viên và 2 Khách đang xem chủ đề.

Ngủ rồi sat_thu_thu

Trả lời #5 vào: 02-03-2012 13:40:13
Trở lại đề tài \\\"ném đá\\\", stt lại nghĩ, dòng chảy của nhân quả vô cùng tận, do đó mà có cuộc sống của những sát thũ thú không tên tạm bợ như chúng ta. Không dể gì mà tìm ra đâu là nhân, đâu là quả, nhân nào mà quả nào?

Cho nên có thể nói, không dể gì tách riêng người ném đá ra khỏi người bị ném đá. Người ném đá cũng là người bị ném đá (mọi người chúng ta đều vừa ném đá vừa bị ném đá trong cuộc đời). Như vậy câu chuyện ném đá không còn ý nghĩa của riêng nó nửa. Nó là câu chuyện chiến tranh giữa ta và không ta, do vô minh (hiễu sai), nguyên nhân cái khổ (dụng) trong thế giới hiện tượng hình tướng từ một cái thể nhứt tâm mà trong đó, một là tất cả, tất cả là một.

Một con ngựa đau, cả tàu không ăn cỏ, là câu tục ngữ nước mình, đã nói lên sâu sắc ý nghĩa này, \\\"không ăn cỏ\\\" đồng nghĩa với \\\"đau\\\", cả tàu đều đau.

Như vậy mới thấy \\\"tình thương\\\", cũng giống như \\\"đau\\\", đều ỡ trong mọi người, chớ không phải là do ai ban tặng, mà lại càng không có động cơ (để được phước hay được lên nước chúa). Bởi vì chúng ta đã ném đá chúng ta  :huh: cũng như chúng ta yêu thương chúng ta mà thôi.

***

 


Ngủ rồi sat_thu_thu

Trả lời #4 vào: 27-02-2012 21:42:27
vừa  mới đọc trong email, thấy vui vui, gởi các bạn một câu chuyện xảy ra hằng ngày đâu cũng có (dù không nhãn tiền như đây), tuy không cùng đề tài thù hận, ghét bỏ hay ném đá.

Trích dẫn
Một hôm một người đàn ông trông thấy một bà lão với chiếc xe bị \\\'pan\\\' đậu bên đường.
Tuy trời đã sẩm tối, anh vẫn có thể thấy bà đang cần giúp đỡ.
Vì thế anh lái xe tấp vào lề, đậu phía trước chiếc xe Mercedes của bà rồi bước xuống xe.
Chiếc xe Pontiac cũ kỹ của anh vẫn nổ máy khi anh tiến đến trước mặt bà.
Dù anh tươi cười nhưng bà lão vẫn tỏ vẻ lo ngại.
Trước đó khoảng một tiếng đồng hồ, không một ai dừng xe lại để giúp bà.
Người đàn ông này liệu có thể hãm hại bà không?
Trông ông không an toàn cho bà vì ông nhìn có vẻ nghèo và đói.

Người đàn ông đã có thể nhận ra nỗi sợ hãi của bà cụ đang đứng bên ngoài chiếc xe giữa trời lạnh.
Anh biết cảm giác lo sợ của bà như thế nào rồi.
 Cái run đó, nỗi lo sợ trong lòng đó mới là lý do tự nó thành hình trong ta...
Anh nói: \\\'Tôi đến đây là để giúp bà thôi. Bà nên vào trong xe ngồi chờ cho ấm áp?
 Luôn tiện, tôi tự giới thiệu tôi tên là Bryan Anderson.\\\'
Thật ra thì xe của bà chỉ có mỗi vấn đề là một bánh bị xẹp thôi nhưng đối với một bà già thì nó cũng đủ gây phiền não rồi. Bryan bò xuống phía dưới gầm xe tìm một chỗ để con đội vào và lại bị trầy da chỗ khuỷ tay cũng như lòng bàn tay một hai lần gì đó.

Chẳng bao lâu anh đã thay được bánh xe.
 Nhưng anh bị dơ bẩn và hai bàn tay bị đau rát.
Trong khi anh đang siết chặt mấy con ốc bánh xe, bà cụ xuống cửa kiếng và bắt đầu nói chuyện với anh.
Bà cho anh biết bà từ St. Louis đến và chỉ mới đi được một đoạn đường.
 Bà không thể cám ơn đầy đủ về việc anh đến giúp đỡ cho bà.
Bryan chỉ mỉm cười trong lúc anh đóng nắp thùng xe của bà lại.
 Bà cụ hỏi bà phải trả cho anh bao nhiêu tiền.
 Bryan chưa hề nghĩ đến điều là sẽ được trả tiền, đây không phải là nghề của anh.
Anh chỉ giúp người đang cần được giúp đỡ vì Chúa,
 Phật hay chính bản thân anh cũng biết rằng đã có rất nhiều người trong quá khứ ra tay giúp anh.
 Anh đã sống cả đời mình như thế đó, và chưa bao giờ anh nghĩ sẽ làm chuyện ngược lại.
Anh nói với bà cụ nếu bà thật sự muốn trả ơn cho anh thì lần khác khi bà biết ai cần được giúp đỡ,
 bà có thể sẵn sàng cho người ấy sự giúp đỡ của bà,
 và Bryan nói thêm: \\\'Và hãy nghĩ đến tôi\\\'
Anh chờ cho bà cụ nổ máy và lái xe đi thì anh mới bắt đầu lên xe của mình đi về.
 Hôm ấy là một ngày ảm đạm và lạnh lẽo nhưng anh lại cảm thấy thoải mái khi lái xe về nhà.

Chạy được vài dặm trên con lộ, bà cụ trông thấy một tiệm ăn nhỏ..
 Bà ghé lại, tìm cái gì để ăn và để đỡ lạnh phần nào,
 trước khi bà đi đoạn đường chót về nhà.
Đó là một nhà hàng ăn trông có vẻ không được thanh lịch.
Bên ngoài là hai bơm xăng cũ kỹ. Cảnh vật rất xa lạ với bà..
Chị hầu bàn bước qua chỗ bà ngồi, mang theo một khăn sạch để bà lau tóc ướt.
Chị mỉm cười vui vẻ với bà dù đã phải đứng suốt ngày nay để tiếp khách.
 Bà cụ để ý thấy chị hầu bàn này đang mang thai khoảng tám tháng gì đó nhưng dưới cái nhìn của bà,
 bà thấy chị không bao giờ lộ ra sự căng thẳng hay đau nhức mà làm chị thay đổi thái độ.
Rồi tự nhiên bà lại chợt nhớ đến anh chàng tên Bryan hồi nãy.
Và bà cụ vẫn còn thắc mắc,
không hiểu tại sao một người có ít đến độ thiếu thốn mà lại sẵn lòng cho một người lạ mặt rất nhiều...
Sau khi ăn xong, bà trả bằng tờ giấy bạc một trăm đô-la.
Chị hầu bàn mau mắn đi lấy tiền để thối lại tờ bạc một trăm của bà cụ..
nhưng bà cụ đã cố ý nhanh chân bước ra khỏi cửa mất rồi.
Lúc chị hầu bàn quay trở lại thì bà cụ đã đi khuất .
Chị hầu bàn thắc mắc, không biết bà cụ kia có thể đi đâu.
 Khi dọn dẹp, chị để ý trên bàn thấy có dòng chữ viết lên chiếc khăn giấy lau miệng…
Nước mắt vòng quanh khi chị đọc dòng chữ mà bà cụ viết:
\\\'Cô sẽ không nợ gì tôi cả. Tôi cũng đã từng ở vào tình cảnh thiếu thốn giống như cô hiện nay.
Có ai đó đã một lần giúp tôi, giống như bây giờ tôi đang giúp cô.
Nếu cô thực sự nghĩ rằng muốn trả ơn lại cho tôi thì đây là điều cô nên làm:
Đừng để cho chuỗi tình thương này kết thúc ở nơi cô.\\\'

Bên dưới tấm khăn giấy lau miệng, bà cụ còn lót tặng thêm bốn tờ giấy bạc 100 đô-la nữa.
Thật ra, còn có những bàn ăn cần lau dọn, những hũ đường cần đổ đầy
,và những khách hàng để phục vụ...
Và chị hầu bàn đã hoàn tất những việc ấy để sửa soạn cho qua ngày mai.
Tối hôm đo,dù khi đi làm về và leo lên giường nằm,
 chị vẫn còn nghĩ về số tiền và những gì bà cụ đã viết cho.
Làm thế nào mà bà cụ đã biết chị và chồng của chị hiện đang cần số tiền ấy?
Với sự sanh nở đứa bé vào tháng tới, điều ấy sẽ là khó khăn…
 Chị biết chồng chị lo lắng đến mức nào, và trong lúc anh ta nằm ngủ cạnh chị,
 chị cho anh một cái hôn nhẹ và thì thào bên tai anh,
 \\\'Mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả. Em thương anh,Bryan, ạ.\\\'
 (chị đâu có biết anh Bryan đã thay bánh xe cho bà già tội nghiệp trước đó)


 


Ngủ rồi Lệ Nguyễn

  • Thành Viên
  • *
  • Bài viết: 44
  • Thanked: 18 times
  • Thích -1611
  • Giới tính: Nữ
  • Hạt Cát
Trả lời #3 vào: 27-02-2012 09:59:16
Đọc những câu chuyện của anh VietCare làm VT nhớ tới một mẩu chuyện tương tự trong một bài học dành cho học sinh Tiểu học mà VT đã có lần giới thiệu với HS của mình.
 
Câu chuyện về túi khoai Tây
          Vào một buổi học, thầy giáo chúng tôi mang vào lớp rất nhiều túi nhựa và một bao khoai tây thật to. Thầy chậm rãi giải thích với mọi người rằng , mỗi khi cảm thấy oán  giận hoặc không muốn tha thứ lỗi lầm cho ai cho ai, hãy viết tên những người mình không ưa hay ghét hận rồi cho vào túi.
          Chỉ một lúc sau, chiếc túi nào cũng đã căng nặng, đầy khoai tây. Thậm chí , có người một túi không chứa hết khoai. phải thêm một túi nhỏ kèm theo.
        Sau đó thầy yêu cầu chúng tôi hãy mang theo bên mình túi khoai tây đó bất cứ nơi đâu và bất cứ lúc nào trong thời gian một tuần lễ. Đến lớp thì mang vào chỗ ngồi, về nhà thì mang vào tận giường ngủ, thậm chí khi đi chơi cùng bạn bè cũng phải mang theo.
        Chỉ sau một thời gian ngắn, chúng tôi đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi và phiền toái vì lúc nào cũng có một túi khoai tây nặng nề kè kè bên cạnh. Tình trạng này còn tồi tệ hơn nữa khi những củ khoai tây bắt đầu thối rữa, rỉ nước. Cuối cùng , chúng tôi quyết định xin thầy cho quẳng hết số khoai tây ấy đi và cảm thấy thật nhẹ nhàng , thoải mái trong lòng.
         Lúc ấy, thầy giáo của chúng tôi mới từ tốn nói: \\\" Các em thấy không, lòng oán giận hay thù ghét người khác đã làm chúng ta thật nặng nề và khổ sở! Càng oán ghét  và không tha thứ cho người khác, ta càng giữ lấy gánh nặng khó chịu ấy mãi trong lòng. Lòng vị tha, sự cảm thông với những lỗi lầm của người khác không chỉ là món quà quý giá để ta trao tặng mọi người , mà đó còn là món quà tốt đẹp mỗi chúng ta dành tặng bản thân mình.\\\"
                                                                                                            ( Lại Thế Luyện)

Có một người bạn của VT khi đọc câu chuyện này đã nói là: Nếu như vậy, tớ phải dùng cả ô tô để chở những củ khoai tây mà tớ đã viết lên đó. :silly:  Ui trời ơi ! Khiếp quá ! :laugh:
Lâu rồi, không biết giờ người đó còn và có thể vác đươc bao nhiêu bao khoai tây nữa :P
Chúc cả nhà mình một tuần làm việc vui vẻ và hiệu quả !

 


Ngủ rồi chichchoe

  • Thành Viên Gắn Kết
  • Người Tôi Cưu Mang
  • ****
  • Bài viết: 612
  • Thanked: 38 times
  • Thích 1
Trả lời #2 vào: 26-02-2012 22:30:14
Bài viết rất sâu sắc. Cám ơn anh Vietcare. :)

 


Ngủ rồi VietCare

  • Thành Viên
  • *
  • Bài viết: 14
  • Thích 0
Trả lời #1 vào: 25-02-2012 10:18:14
Hai chuyện sau đây, một của nhà văn miệt vườn (Cà Mau)  Nguyễn Ngọc Tư tác giả của cuốn \\\"Cánh đồng bất tận\\\". Và một của Đại văn hào LEO TOLSTOY.

Mời các bạn đọc và cùng suy ngẫm. (ghi chú: Tất cã nội dung nhận từ 1 email, nay xin đăng lên DĐ).

Trên tay có đá
Nguyễn Ngọc Tư
 
Trên một ngọn núi cao lêu đêu đứng khều mây, có ông thầy. Lần đầu tới chơi thầy kêu bỏ mấy cục đá xuống cho rảnh tay múc giùm ta gàu nước. Bạn cãi ủa con có cầm đá gì đâu. Thầy cười, khi nảy con định ném đá cho bể đầu ông xe ôm dưới chân núi mà. Tại thằng cha đó lấy tiền công mắc quá, mới chạng vạng mà tính giá gấp đôi lúc ban ngày, bạn ngoay cái miệng phân trần. Thầy lại cười, mấy chục ngàn đó cũng còn rẻ, vì chở con là chở theo một đống đá, nặng lắm chớ đâu phải chơi.

Giọng thầy không có chút cà rỡn nào, làm bạn ngờ ngợ ngờ ngợ ngờ ngợ miết. Không nén được, bạn xòe tay ra coi và thật kỳ lạ, bạn thấy trên tay mình thiệt tình là có đá. Thiệt tình là bạn đang lăm le chực chờ ném vào người khác, giống hệt cái cách người đời hăng hái ném nhau. Bạn về nhà rồi, chuyện mấy cục đá cũng lẽo đẽo theo về, đeo bám dai dẳng. Đôi khi bạn bĩu môi lườm nguýt ai đó, mắng xiên chửi xéo ai đó... mà thấy rõ ràng là mình vừa ném đá vào người ta. Đôi khi viết một đoạn chữ mà thấy lổn nhổn nặng nề như đá. Đôi khi chỉ nói nửa câu mà thấy người nọ rúm ró vì đau. Ném đi rồi thấy sướng phút đó, hể hả phút đó nhưng dường như người không nhẹ bớt, vì cục đá thiên hạ ném trả bạn nhặt lấy mang theo bên mình, rình chờ cơ hội chọi lại.

Những hòn đá đó không bao giờ rơi xuống đất, bởi không người này cất thì người kia cũng cầm. Vì nó mà mình đau nhưng người ta vẫn giữ gìn để tiếp tục làm đau người khác, hòn đá được ném đi ném lại trong một hành trình sát thương không ngơi nghỉ. Sách nói vậy. Sau này, bạn nghiền ngẫm sách thiền các loại, bạn nghiên cứu kinh Phật, Kinh thánh, kinh Coran...

Bạn cố không lẫn lộn giữa chê bai và lăng mạ, giữa phê bình và đạp đổ, giữa gièm pha và hạ nhục... để nếu có ném đi thì chỉ là những hòn đá con con. Thấy chưa ăn thua, bạn hay lên núi nói chuyện với ông thầy học cách làm sao bỏ đá khỏi tay. Ông thầy cười nói phải có cách nào thì ta đâu có bỏ chạy lên đây, ở một chỗ chỉ có mây và vài nhà hàng xóm. Ít người lại qua, ít va chạm, ít thị phi thì đỡ phải ném đá nhau...

Nhưng bạn ở một chỗ nào? Chỗ mà sáng sớm dừng ở đèn đỏ có kẻ chạy xe lấn đường xước cả tay bạn. Chỗ mà sáng sớm phát hiện ra chị kia thản nhiên cân thiếu. Chỗ mà sáng sớm anh cảnh sát giao thông ngoắc bạn lại kiếm tiền lót tay. Chỗ mà sáng sớm mở trang báo thấy bao nhiêu chuyện nát lòng: chó người giàu cắn chết người nghèo, mẹ ngược đãi con, chồng giày vò vợ...  Chưa hết, biển thông tin đưa bạn tới gần những sự thật, ở đâu đó người ta đào bới tận diệt thiên nhiên. Ở đâu đó có những đứa trẻ bị đẩy ra đường phơi mưa nắng kiếm tiền khi vẫn còn ẵm ngửa. Ở đâu đó có những người phụ nữ bị bán mua rẻ mạt... Bạn nghe lửa bốc lên đầu, giận đầy ứ họng. Căm. Uất. Ngột ngạt. Nghe đá ở đâu bỗng chất oằn cả người, kẻ thủ ác mà đứng trước mặt bạn dám ném cho họ chết lắm. Nhưng đó là “ở đâu đó...”, giờ chuyện xảy ra ngay ở quê hương bạn, cách chỗ bạn chỉ hai mươi cây số. Nghe đâu, coi bản tin thấy hai vợ chồng trẻ người mà tàn ác man rợ, nhục hình tra tấn thằng nhỏ làm công mà tỉnh bơ như thở, như ăn, có một bà già quê đập bể tivi rồi xách dầm xuống xuồng bơi đi “đi đánh hai đứa ác ôn đó coi tụi nó biết đau không?”.

Như thể hết cách rồi, đá phải được đáp trả bằng đá. Bạn giận mình sao không được như bà già đó. Những cuốn sách về nghệ thuật buông bỏ, hạn chế sân hận trải rộng tình thương... đã trở nên vô nghĩa.

Không thể buông bỏ ở cái thời thế còn ngổn ngang này. Đến cha mẹ mà tàn tệ với con, không phải loạn thì là cái gì. Ông thầy trên núi gọi điện thoại xuống, nói ông coi tivi rồi. Lặng đi giây lát, ông nói “ta thấy sợ...”. Ông thầy sợ vì tôn giáo mà ông đeo đuổi làm sao cứu rỗi được người đã đánh mất chất người. Còn bạn sợ vì luật pháp làm sao cải tạo, thay đổi được người mà không phải người. Sách nói không có gì là rác hết, bạn đã từng tin vậy nhưng giờ chê sách xạo, thiệt tình.

Tội ác biết đâu nảy sinh từ những cú ném đá lặt vặt nhỏ nhít mà người ta không nhận ra. Cho đến một ngày...
 
Hòn Ðá Ném Ði

Văn hào Nga Leon Tonstoï có kể câu chuyện ngụ ngôn như sau: Có một người hành khất nọ đến trước cửa nhà của một người giàu có để xin bố thí. Một đồng xu nhỏ hay một miếng bánh vụn, đó là tất cả những gì người ăn xin chờ đợi nơi người giàu có. Nhưng, mặc cho người khốn khổ van xin, người giàu có vẫn ngoảnh mặt làm ngơ. Ðến một lúc không còn chịu nổi những lời van xin của người hành khất, thay vì bố thí, người giàu đã lấy đá ném vào con người khốn khổ. Người hành khất lặng lẽ nhặt lấy hòn đá cho vào bị rồi thì thầm trong miệng: \\\"Ta mang hòn đá này cho đến ngày nhà người sa cơ thất thế. Ta sẽ dùng nó để ném trả lại ngươi\\\".
 
Ði đâu, người hành khất cũng mang theo hòn đá ấy. Tâm hồn ông lúc nào cũng cưu mang sự báo thù.
 
Năm tháng qua đi. Lời chúc dữ của người hành khất đã thành sự thật. Vì biển lận, người giàu có bị tước đoạt tất cả tài sản và bị tống giam vào ngục. Ngày hôm đó, người hành khất chứng kiến cảnh người ta áp giải người giàu vào tù ngục. Nỗi căm hờn sôi sục trong lòng ông. Ông đi theo đoàn người áp tải. Tay ông không rời bỏ hòn đá mà người giàu đã ném vào người ông cách đây mười mấy năm. Ông muốn ném hòn đá đó vào người tù để rửa sach mối nhục hằng đeo đẳng bên ông. Nhưng cuối cùng, nhìn thấy gương mặt tiều tụy đáng thương của kẻ đang bị cùm tay, người hành khất thả nhẹ hòn đá xuống đất rồi tự nhủ: \\\"Tại sao ta lại phải mang nặng hòn đá này từ bao nhiêu năm qua? Con người này, giờ đây, cũng chỉ là một con người khốn khổ như ta\\\".
 
\\\" Tha thứ là điều khó khăn nhất, nhưng cũng là điều cao cả nhất.\\\"
                      \\\" LY SINH HỶ \\\"

- Đến bao giờ thì chúng ta bỏ được những hòn đá trên tay để cho cuộc sống của chính mình và những người thương bên mình được tươi vui, Hạnh phúc ?...