Trời đã về khuya hun hút sâu
Dáng em bé nhỏ, nét u sầu
Đầu em không nón, chân không dép
Tóc rủ vàng hoe, em ở đâu?
Trời đã về khuya, em vẫn đi
Qua con phố vắng đã thưa người
Mời anh, mời chị dừng chân lại
Mua một tờ thôi em sẽ vui..
Trời lại về khuya, sương ướt vai
Thương đôi chân nhỏ, mỏi đường dài
Còn xa hun hút nơi em đến
Chợt nhói lòng đau, em ở đâu?
Em bảo rằng em, chẳng có nhà
Lầu cao, phố lớn, em đi qua
Dấu chân mờ nhạt bên đời lạnh
Một mảnh đời côi giữa cõi buồn..!
--D D N - Va 8/27/2012