…, nhớ …, thương …, yêu …
Tớ quen cậu vào một buổi chiều đầy gió và cả tiếng rì rào của sóng biển, tiếng xào xạc của lá. Khi đó, tớ chỉ là một cậu bé ngây ngô, nhí nhố mang đầy nhiệt huyết dồi dào khám phá mọi thứ xung quanh. Cậu làm quen tớ bằng hành động hù dọa bất chợt từ sau lưng khi tớ đang say sưa lượm lặt vỏ sò dưới từng lớp cát mang hơi nóng tàn dư nhỏ nhoi sắp rụi tắt. Rồi cậu, chợt chạy đi, chỉ ngoảnh đầu lại với vẻ mặt hớn hở, tươi cười của một đứa con nít như một lời ngỏ thật dễ thương: “Chúng ta làm bạn nhé!”.
Thích nghi với cuộc sống mới rõ ràng không phải là một điều dễ dàng đối với một đứa bé miệng còn hôi sữa chưa biết hết về mọi thứ xung quanh. Tớ cùng cậu lớn lên trong sự nâng niu như hai đứa con của biển cả, đươc ru ngủ trong tiếng rì rào đêm ngày, được móm cho cái hương vị mặn nồng của thiên nhiên hay cũng như tính phóng khoáng trong tâm hồn của con người vùng biển. Hai đứa trẻ lúc nào cũng nhí nhố cùng nhau, cười đùa cùng nhau, chia sẻ cùng nhau đủ điều vui buồn và cùng lớn lên bên nhau từng ngày. Một sự ngẫu nhiên và may mắn đã mang cậu đến bên tớ, tớ rất trân trọng, nâng niu điều đó và cảm thấy cậu là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tớ từ lâu rồi! Tớ sẵn sàng làm mọi điều vì cậu chỉ để cậu vui dù điều đó tớ có bị thiệt hại đi chăng nữa. Tớ chấp nhận hy sinh …
Càng lớn lên, tớ càng hiểu ra nhiều điều. Rằng cuộc sống con người không chỉ được cấu thành từ những giá trị bên ngoài, không chỉ là những hiểu biết khám phá mà còn được nâng đỡ từ bên trong bởi những giá trị tinh thần nữa… như những niềm vui tới với cậu có được đấy!. Nhưng cậu lại càng trở nên ít nói, trầm lắng hơn, ít chia sẻ mọi điều với tớ hơn,. Tớ cảm thấy trái tim cậu như đã mất đi cái nóng bỏng nhiệt huyết của trẻ thơ mất rồi!. Tớ buồn …
Thời gian sao mà như thứ vũ khí khắc nghiệt cướp đi mọi thứ tốt đẹp của trẻ thơ để đem lại những thứ chưa chắc tốt đẹp hơn. Bổng dưng tớ chẳng muốn lớn lên nữa vì tớ sợ. Tớ sợ … những điều tốt đẹp sẽ không còn, sợ những điều mình gầy dựng bấy lâu nay sẽ bỗng tan biến qua một giấc ngủ dài. Tớ đã khóc rất nhiều vì sợ, vì yếu đuối, bất lực trước hoàn cảnh . Và tớ chợt nhật ra một điều mà bấy lây nay không hề chú ý rằng cậu không bao giờ khóc trước bất kỳ hoàn cảnh nào … Cậu CỨNG CỎI hay cậu VÔ CẢM? Một điều giản đơn thế mà tớ còn chưa nhận ra được nữa cơ đấy!
-C- Này, nếu bỗng dưng một ngày tớ đi về nơi xanh thẳm ấy, sẽ có nước mắt chứ ?...
- … Ai chết mà không có người khóc hả cậu?
- Có chứ! Những kẻ cô đơn đâu cần ai khóc mướn nhỉ?
Câu trả lời mập mờ như lời yêu thương muộn màng chưa kịp trao khẽ khàng nhường lại cho từng lời rì rào vỗ về mênh mông vô định và bất tận. Luôn luôn nơi nào đó … và có ai đó … trong khoảnh khắc bất chợt nào đó … như bị đẩy về sâu tận mấp mé bên bờ vực thẳm. Chỉ mấp mé thôi, không quá chắc cũng không quá vững … đủ để bước lên. Nhưng lại có một ai đó thứ hai nữa lại thấy vị thế đó thật an toàn, thật yên bình, thật tĩnh lặng … để thả nốt nửa chân còn lại gieo mình vào cõi vĩnh hằng… chỉ để tìm kiếm minh chứng cho hai từ vĩnh hằng mà giản đơn – TÌNH YÊU. Sự hy đâu phải lúc nào cũng chỉ để đánh đổi những thứ to lớn, bền vững, tốt đẹp hơn. Đôi khi mất đi tài sản quý giá nhất, quan trọng nhất chỉ để biết được điều nhỏ nhặt, giản dị nhất cũng đáng lắm chứ …
………………………………………. Này, nếu tớ chết cậu sẽ khóc chứ?.................
………………………Tớ biết cậu chẳng bao giờ khóc vì điều gì cả! ……
…..Kể cả khi tớ không còn nữa à
……………………! …………..
……………….Uhm, tớ biết! ……..
…………..
…………… Vậy thì cho tớ xin chỉ nữa giọt nước mắt thôi, có được không? ……….
………… chẳng phải cho đau buồn cũng chẳng phải cho tiếc thương ngậm ngùi ……..
…………………….mà là cho …………………
………………………………………….. NÀY, CẬU SẼ KHÓC CHỨ!!!!!! ………………
Có những điều cần câu trả lời … có những điều im lặng là câu trả lời tốt nhất … Lại có những điều ngoay ngoắt đến hết một đời người cả rồi vẫn còn lửng lơ một dấu chấm hỏi. Nhưng cũng có những điều không cần câu trả lời. Cho dù nó là những thứ đơn giản đến chừng nào, dễ dàng biết bao nhiêu nhưng không hề dễ dàng để tìm một trái tim đồng cảm … Nó vẫn ở đó, tồn tại như một vật thể bí mật nhưng ai cũng biết đến , e thẹn khép vẻ lộng lẫy kiêu sa đầy hãnh diện của mình lấp ló sau bộ cánh mượt mà ngát hương … Không phải cái gì quen thuộc quá cũng trở nên nhàm chán, vô vị. Ít ra cũng còn một điều … ai cũng biết … nhưng không hề tẻ nhạt, cậu nhỉ? Tớ chỉ muốn nói với cậu lần cuối cùng thôi đấy, cho một điều và cho tất cả:
NÀY, CẬU SẼ KHÓC CHỨ!