Tác giả Chủ đề: Nghệ An - Bé Tiến - U ổ bụng, cần giúp đỡ  (Đã xem 2587 lần)

0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.

Ngủ rồi FireWall

  • Thành Viên
  • *
  • Bài viết: 69
  • Thích 0
Trả lời #1 vào: 20-11-2014 15:02:22
Các anh chị em ơi,

Đọc xong, nhìn hình ảnh của bé Firewall thấy thương tâm quá. Firewall post lên đây để nhờ các anh chị trong group giúp xác minh rồi mình sẽ raise fund cho bé.

Cảm ơn các anh chị em rất nhiều

http://m.dantri.com.vn/tam-long-nhan-ai/xot-xa-be-trai-2-tuoi-u-o-bung-nam-cho-chet-995987.htm


Xót xa bé trai 2 tuổi u ổ bụng nằm chờ chết

(Dân trí) - Khối u của cháu ở bụng có dấu hiệu ngày càng xấu đi và đã di căn lên bộ phận sinh dục. Vì gia đình nghèo khó không có tiền để phẫu thuật và điều trị hóa chất nên chị Nguyễn Thị Truyền ngậm ngùi xin đưa cháu về nhà.

Những ngày qua, bác sĩ Nguyễn Đình Tạo - BV Ung bướu Nghệ An cho PV Dân trí biết, có hoàn cảnh đáng thương là cháu Phan Nhật Tiến (SN 11/11/2012, quê ở xóm Đồng Hà, Diễn Vạn, Diễn Châu, Nghệ An) đang mong manh bên bờ vực sống chết vì không có tiền điều trị. Các bác sĩ bệnh viện Ung bướu Nghệ An đang vận động ủng hộ để cháu có tiền ở lại tiếp tục điều trị.

Sau khi nhận được thông tin, PV Dân trí đã tìm đến giường bệnh của cháu Phan Nhật Tiến nằm điều trị tại bệnh viện Ung bướu Nghệ An. Đã 12 giờ trưa nhưng cháu không ngủ, cứ nũng nịu mẹ bế đi chơi ở ngoài hành lang bệnh viện.

U bụng, bộ phận sinh dục của cháu cũng sưng to lên.

Gặp mẹ cháu, chị Nguyễn Thị Truyền (SN1985), khuôn mặt hốc hác trông thấy, chị ôm con đi vong quanh bệnh viện khắp cả trưa, đến khi cháu thiu ngủ chị mới đưa cháu về giường bệnh. Chị chia sẻ: “Cháu ở đây được 15 ngày rồi, những lúc không ngủ được là cháu đòi bắt xe về quê. Mỗi lần như vậy, tôi đưa cháu đi chơi ở các hành lang để cháu đỡ nhớ nhà”.

Chị Truyền kể, chị kết hôn với anh Phan Văn Trường là người khác xã qua mai mối. Hai vợ chồng trẻ đến với nhau không có của cái tích cóp gì. Từ ngày lấy nhau, anh chị quần quật lao động để trang trải cuộc sống. Rồi niềm hạnh phúc của anh chị lần lượt có hai người con.

Mẹ con chị đã hết tiền không thể ở lại bệnh viện

Cháu Phan Tiến Nhật nằm điều trị trong đau đớn trước đây khi đang nhập viện.

Thế rồi, buổi chiều định mệnh chị gửi cháu gái trông hộ để đi làm thì mất con mãi mãi. Trong phút chốc chị họ sơ ý, cháu Phan Thị Ngọc Ánh mò mẫm ra ao thì không may rơi xuống và chết đuối. Phát hiện quá muộn nên không ai kịp cứu cháu, bé Ngọc Ánh từ giã cõi thế từ ngày đó. Còn khi ấy, người mẹ trẻ ngất lên ngất xuống trong nỗi đau đớn mất con gái.

4 năm sau, khi nỗi buồn đã vơi đi phần nào, anh chị quyết định sinh thêm cháu Phan Nhật Tiến. Tưởng rằng, mọi chuyện sẽ thuận buồm xuôi gió, nhưng khi sinh ra cháu Tiến, bác sĩ sản cho biết bụng cháu có một khối u nhỏ, gia đình chú ý để đưa cháu đi khám và điều trị kịp thời.

Cũng từ ngày biết cháu có khối u, anh chị ăn ngủ không yên, nhiều khi trắng đêm vì con mà không biết phải làm sao. Sau khi cháu Tiến được 16 ngày, rốn rụng, bụng ngày càng chướng lên, chân tay phát triển không bình thường.

Cháu Tiến đau đớn trong tuyệt vọng của gia đình.

Khối u tái phát, bụng cháu to dần, bác sĩ khuyên nên cho cháu ở lại để truyền hóa chất nhưng chị cũng đành từ bỏ giấc mơ chữa cho con khỏi bệnh, đưa con về quê…

Để cho cháu cứng cáp hơn, 22 ngày tuổi, gia đình chị đưa cháu đi khám ở bệnh viện nhi Nghệ An. Như tiếng sét ngang tai giữa trời quang, chân tay chị bủn rủn khi nghe bác sĩ chẩn đoán cháu bị u bướu sau phúc mạc nên chuyển ra bệnh viện nhi Hà Nội để điều trị và mổ.

Quyết cứu con, anh chị vay mượn anh em họ hàng mỗi người một ít đưa con ra bệnh viện nhi Hà Nội. Lúc cháu được 1 tháng 15 ngày là mổ. Sau 7 ngày mổ thì có kết luận là cháu bị u quái chưa hình thành mức độ 3 và cần nằm điều trị, truyền hóa chất. Khi ấy, số tiền chị khăn gói ra Hà Nội đã cạn túi. Chị gọi điện về nhà nhờ anh em, hàng xóm vay mượn thêm nhưng họ là những người nông dân nghèo, tiền chị mượn lần này chưa có trả thì họ lấy đâu ra để cho chị mượn tiếp. Nghĩ về hoàn cảnh của mình, chị biết không thể tiếp tục cho cháu ở lại điều trị nên hai mẹ con đành ngậm ngùi bắt xe về quê.

Lần thứ 2, khối u tái phát, bụng cháu to dần, bác sĩ khuyên nên cho cháu ở lại để truyền hóa chất nhưng chị cũng đành từ bỏ giấc mơ chữa cho con khỏi bệnh, đưa con về quê… Mấy ngày gần đây, buổi đêm cháu Tiến khó ngủ hơn, khóc to vì không ngủ được. Chị xoay xở được một ít tiền rồi đưa cháu vào khám ở bệnh viện Ung bướu Nghệ An.

Một lần nữa, các bác sĩ khuyên chuyển cháu ra Hà Nội mổ và điều trị hóa chất với chi phí có thể là 100 triệu đồng. Biết mình không thể có tiền chữa trị cho con, chị xin bác sĩ đưa con về quê. Thấy thương tình, các bác sĩ ở đây bảo cho cháu ở lại, rồi các bác sĩ vận động đồng nghiệp, các nhà hảo tâm, tổ chức từ thiện đóng góp tiền đưa cháu đi Hà Nội.

Căn bệnh u ô bụng đã di căn lên xuống bộ phận sinh dục nên giờ cháu đang đối mặt với tử thần.

Chị Truyền cho biết, hiện tại chị đang vay 40 triệu ở ngân hàng nhưng chưa có trả. Nên nếu vay thêm, cũng khó đủ để có 100 triệu đồng chữa trị cho con. Một mình chị chăm con tại bệnh viện, chồng ở nhà vừa đi làm thuê ở xưởng mộc vừa chăm con trai 4 tuổi đang học mẫu giáo.

Chị nghẹn lời: “Thấy con khó ngủ, suốt đêm nằm khóc vì đau. Chồng chị đi làm thuê tích cóp được một ít tiền, rồi chị khăn gói đưa con vào bệnh viện Ung bướu khám. Được 15 ngày, số tiền đã hết, em xin bác sĩ cho con về quê vì hai mẹ con không còn đồng nào. Bác sĩ thương quá nói hai mẹ con em ở lại để các bác sĩ vận động quên góp giúp đỡ hai mẹ con phần nào. Làm người mẹ ai mà không thương con, con đau ốm mà không có tiền chữa trị cho dứt hẳn. Làm người mẹ như tôi xót xa lắm”.

Bác sĩ Nguyễn Đình Tạo - BV Ung bướu Nghệ An cho biết: “Bệnh u quái không thuần thục mà cháu Tiến đang mắc phải là một bệnh ung thư bẩm sinh. Nhưng so với các bệnh ung thư khác, bệnh này tương đối \\\"lành\\\". Nếu chữa trị ở giai đoạn sớm, cháu có thể khỏi bệnh. Hiện tại, bệnh cháu Tiến đã ở giai đoạn muộn, nhưng nếu đủ tiền để chữa, cháu sẽ được phẫu thuật, hóa chất, tia xạ; thì cháu vẫn có thể được kéo dài thời gian sống thêm nhiều năm”.

“Thương hoàn cảnh cháu bé mấy lần vào viện nhưng vẫn không có tiền để tiếp tục chữa trị, các đồng nghiệp ở bệnh viện Ung bướu đang vận động ủng hộ với hy vọng cháu có tiền để chữa trị”, bác sĩ Tạo cho biết thêm.

Khi chúng tôi hỏi về mong ước hiện tại, chị Truyền trả lời rất ngắn gọn: “Em chỉ mong có đủ 100 triệu để đưa con đi mổ và chuyền hóa chất cho cháu ở Hà Nội là em mãn nguyện lắm rồi”.

Được biết hoàn cảnh chị Truyền thuộc hộ nghèo của xóm. Đưa con vào Vinh hơn 15 ngày, chỉ một mình chị chăm sóc cho con. Chồng chị là Phan Văn Trường, hàng ngày đi làm thuê cho xưởng mộc nhà anh họ và chăm con trai 4 tuổi đang học mẫu giáo. Số tiền thu nhập hàng tháng của anh khoảng 3 triệu dồn vào việc đi khám bệnh cho con.

Ước mơ của anh chị là để giành lại sự sống, kéo dài thêm sự sống cho con trai sẽ xa vời nếu như vợ chồng anh chị không có tiền đưa con đi chữa trị ở Hà Nội.


http://dantri4.vcmedia.vn/rJ0iHdNBkYdMK1z0LUIrrp45w7mfzu/Image/2014/11/be2-7842f.JPG