Tác giả Chủ đề: HOÀI NIỆM  (Đã xem 2425 lần)

0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.

Ngủ rồi kinhkan_dethuong

  • Thành Viên
  • *
  • Bài viết: 18
  • Thích 0
Trả lời #1 vào: 24-09-2010 15:53:51
HOÀI NIỆM
   Nó ngồi bó gối trong căn phòng trọ,chỉ mấy lối gạch hoa thôi mà nó thấy rộng thênh thang.Lắng nghe tiếng chiều đã lặng thầm qua ngõ,mới thấy cô đơn rợn ngợp quanh mình.Ba năm- mới đó mà nó đã xa mẹ ba năm rồi.Hai tiếng mồ côi làm nó thấy mình cô độc thực sự,cả đáng thương nữa.
        Kỷ niệm xưa cũ theo nỗi buồn đang vây kín cõi lòng kéo nó về với những ngày tháng đã qua.Sự cô đơn của hiện tại khiến nó thấy mình đáng giận hơn là đáng thương.Lẽ ra...ngày đó...
       Cách đây ba năm,cái ngày nó vẫn còn có mẹ bên đời,có mẹ để được yêu thương,nũng nịu,được che chở,vỗ về...nhưng dường như chính nó đã không biết trân trọng những điều quý giá đó.Để bây giờ khi tất cả đã vụt xa ngoài tầm với,nó vẫn cứ ngồi đó,ôm hoài niệm để cứ mãi \\\"giá như \\\"trong vô thức của tâm hồn.Cái ngày mẹ cần nó nhất thì nó lại vô tâm theo bạn bè mê mãi với những cuộc chơi và quên rằng trong căn nhà nhỏ chỉ có hai mẹ con nó giờ đây chỉ một mình mẹ gọi tên con trong vô vọng.Mười bảy tuổi-con bé con ngoan ngoãn ngay nào đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp.Nhưng cái tuổi mười bảy đầy mơ mộng ấy cũng biến nó thành một con người khác hẳn,mải chơi và biết ăn diện một cách quá \\\"thị thành\\\".Vùng quê nghèo nơi nó được sinh ra vẫn chưa thật khá lên nhiều,vì cuộc sống không ít người đã bỏ làng ra đi...không  về...Có lẽ rồi đây nó cũng vậy,nó cũng quên cái quê nghèo nơi có ngôi nhà xiêu vẹo nhưng luôn có một người mẹ rộng  lòng bao dung,yêu thương con hết mực.Và...nó cũng sẽ chẳng quay về...
          Mê mãi chạy theo những cuộc vui quên ngày tháng,dần dần nó trở thành một cô gái \\\"bụi\\\' trong mắt dân nghèo nơi đây.Người mẹ khản tiếng gọi con trong vô vọng,bất lực,đành buông xuôi...Nó vẫn đẹp-một vẻ đẹp hoang dại phủ chút bụi của \\\"dân chơi\\\".Làng quê vẫn nghèo.Người mẹ đau khổ vẫn ngóng cửa chờ con ...nhưng...Thời gian làm mọi thứ thay đổi,mẹ già hơn,âu lo hơn nhưng bất lực,còn nó...bản thân sự thay đổi của nó còn chóng vánh hơn cả thời gian.Nó trở nên xa dần với những thứ xung quanh để theo đuổi một ước vọng giàu sang trong viễn vong,mơ tưởng.Ngày nó xách đồ đạc bước ra khỏi nhà cũng là ngày nó mất mẹ.Nó không biết hay vô tâm không thừa nhận lỗi là ở mình nên mẹ mới mãi mãi ra đi.Nó bỏ ngoài tai tiếng van xin của mẹ,bỏ ngoài taii lời khẩn cầu nó ở lại vì mẹ cần nó biết nhường nào.Nó đâu biết được rằng lúc nó quay lưng,gạt bỏ tất cả để bước đi,căn bệnh đau tim của mẹ lại tái phát,mẹ ra đi,một mình,đơn độc...
           Ba năm...nó đã trải qua biết bao biến động của cuộc đời,đã nếm trải tất cả những buồn vui,đau khổ quanh mình.Chợt nhận ra mình đơn độc thực sự.Môi run run cất lên lời xin lỗi mẹ sau biết bao thăng trầm đã nếm trải trên hành trình đơn độc của một đừa con lạc lối.Nó muốn hét lên thật to để mẹ nghe thấy và ngàn lần mong được tha thứ:\\\"Mẹ ơi!con sai rồi,con xin lỗi\\\". Nhưng liệu rằng mọi thứ có đã quá muộn màng??