Tác giả Chủ đề: Tạm biệt nhé! - Tình đầu!  (Đã xem 3349 lần)

0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.

Ngủ rồi SauDongkosaudau

  • Thành Viên
  • *
  • Bài viết: 16
  • Thích 0
Trả lời #5 vào: 15-02-2011 11:16:27
Tháng 2 đang dần trôi, tháng 3 sắp về rồi, đem theo đó là những cơn mưa phùn rả rích, cái rét se se còn vương sót lại của mùa đông! Nó vốn ghét kiểu thời tiết u ám như thế này lắm bởi nó vui buồn theo thời tiết - mà nhất định khí trời như thế này là nó buồn. Lạ thật! Thời tiết chắc oán ghét nó lắm vì nó bất công với thời tiết quá!. Có phải vì thế mà mấy năm nay mùa đông thường lạnh và kéo dài không nhỉ? :unsure:  :unsure:
Thời gian cứ lao đi, tuổi tác cũng thế, những suy nghĩ trong đầu cũng vì thế mà trở nên nặng trĩu nỗi niềm thời gian. Dạo này nó bận rộn hơn, đi làm thêm, dạy thêm gần như kín tuần, lại chuẩn bị cho bài báo cáo tốt nghiệp nữa! Vậy mà lạ chưa, ở đâu đó những phút giây chạnh lòng nghĩ ngợi cứ ập đến khiến nó buồn miên man.
Chiều nay, sau khi đưa những thiên thần bé bỏng đi học về, nó lại lang thang ngoài công viên. Dạo bước trên con đường quen thuộc để tìm kiếm sự bình yên! Hôm nay là ngày lễ tình nhân, công viên vì thế mà cũng đông hơn!
Ngồi xuống một cái ghế rồi lặng lẽ ngắm nhìn cuộc sống đang diễn ra trước mắt. Bất giác thấy lạnh, gió khẽ vuốt ve làn da lạnh ngắt. Tự hỏi có phải gió đến từ miền cô đơn? Sao lạnh lẽo và buồn ghê ghớm thế? Gio có thấy mệt không khi cứ mải miết kiếm tìm gì đó trong không trung?
Còn nó? Nó kiếm tìm và chờ đợi điều gì?

 


Ngủ rồi SauDongkosaudau

  • Thành Viên
  • *
  • Bài viết: 16
  • Thích 0
Trả lời #4 vào: 14-02-2011 08:19:44
Bạn bè thường gọi em là chuyên gia. Mà hẳn là chuyên gia tâm lý. Bởi mỗi khi cần người chia sẻ. Nhẹ một tiếng \\\" Ơi! \\\" em sẽ ở bên. Với bạn bè em là bến đỗ bình yên. Nơi bạn có thể khóc hoặc cười như trẻ nhỏ. Và em biết, Niềm Tin yêu không phải ai cũng có. Nước mắt và Nụ cười chưa hẳn là buồn vui.
   Em lãng mạn và hay nghĩ xa xôi. Thường tự ví mình như là hạt cát. Hạt cát thì bé nhỏ yếu đuối. Hat cát chỉ biết lắng nghe và chia sẻ. Gửi cho bạn niềm tin qua cái nắm tay. Và em biết có người ví tình bạn như sân bay. Nơi ước mơ và thiên thần cất cánh. Em mơ màng nghĩ ngoài trời mưa se lạnh. Gọi tên bạn bè mong tìm sự bình yên.
    Em cũng có những vui buồn riêng. Những rắc rối không tự mình gỡ được. Và khi em khóc ai là người biết trước? Siết chặt tay em những lúc buồn vui?
Tình bạn dù cách xa hay là sóng đôi. Tình bằng hữu qua gian nan dễ gì phá đươc? Mái tóc dài có thể nào thiếu lược? Cũng như không thuyền làm sao qua sông?
Còn anh! Anh có nghĩ vậy không?
(Sưu tầm)

 


Ngủ rồi SauDongkosaudau

  • Thành Viên
  • *
  • Bài viết: 16
  • Thích 0
Trả lời #3 vào: 13-02-2011 13:22:58
Em bỗng sợ tới một ngày,khi anh không còn bên em. Thì nắng sớm, mưa chiều năm tháng cứ dài thêm. Đối với em có nghĩa gì không nhỉ? Những nỗi buồn rồi có qua đi. Hoa giữa nắng và bướm vàng chấp chới. Em sẽ đến mà lòng anh không đợi. Phố đông người em sẽ đi về đâu?
  Em sợ đến một ngày khi ta không còn của nhau. Em không khóc mà cười trong nước mắt. Những điều nói với nhau không còn thành thực. Mà toàn lời khách sáo vu vơ.
  Em sợ đến một ngày cũng chẳng thể làm thơ. Vì trong mắt trong chỉ còn điều bình thản. Sợ tất cả sẽ rời xa theo ngày tháng. Nắng sẽ chẳng bừng lên trên phố nhỏ đi về?!
(Sưu tầm) :(

 


Ngủ rồi SauDongkosaudau

  • Thành Viên
  • *
  • Bài viết: 16
  • Thích 0
Trả lời #2 vào: 10-02-2011 22:26:01
\\\" Ta vẫn thế luôn là người đến muộn, Gửi lòng mình lỡ một nhịp mùa ơi!\\\" Nó luôn là như thế - chậm chạp và trì trệ. Đã bao mùa hoa trôi qua nhưng nó đã để cảm xúc vụt qua một cách lãng phí. Muốn làm cái gì đó, viết cái gì đó để giữu lại trong lòng mình chút khoảnh khắc gọi là... Nhưng thời gian thì không bao giờ đợi chờ một ai càng không bao giờ dừng lại để đợi một kẻ chậm chạp như nó. Vì thế sắc tím của bằng lăng, sắc đỏ đến cháy trời của hoa phượng, màu vàng đầy quyến rũ của hoàng hậu rồi hương dìu dịu của ngọc lan cứ lần lượt đi qua cuộc đời nó. Để đến một ngày nó chợt giật mình ngẩn ngơ: \\\" Đã hết rồi sao?\\\"...Rồi lại mải miết kiếm tìm , đợi chờ một mùa hoa khác. Trang nhật ký vẫn trống những dòng viết về hoa?
     Tháng 10 đang dần trôi, thang 11 đang \\\"xồng xộc\\\" gõ cửa, đem theo những cơn gió heo may, sắc nắng vàng dịu và những cơn mưa bụi. Người ta nói thu Hà Nội đẹp, nó cũng thấy vậy. Nhưng nó nhớ đến thu Hà Nội là  vì hoa sữa - hương hoa sữa ngọt ngào và nồng nàn. Nó không có kỷ niệm nào gắn với hoa sữa nhưng loài hoa ấy nhắc nó nhớ về một thời mê đắm với những buổi chiều  một mình lang thang đi dọc con đường đầy hoa sữa ,để nhìn ngắm hàng nghìn,hàng vạn bông hoa bung nở. Nó như muốn vỡ òa tất cả, như muốn lấn át  đi sắc xanh của lá, như muốn hòa cùng với nắng vàng tô đẹp cho trời thu Hà Nội. Làm cho ai đã từng gắn bó với Hà Nội khi đi xa không khỏi khôn nguôi nhớ về mùa thu với màu trắng ngà mê hoặc ấy!
       Hôm nay, trên đường đi học về chợt dừng lại vì một thứ mùi hương mà tưởng như nó sắp không còn cơ hội tận hưởng nữa. Dừng lại thật lâu để hít hà cho căng lồng ngực như chỉ sợ một chút nữa thôi là nó sẽ tan biến mất. Bất giác nhẩm theo lời bài hát: \\\" Hoa sữa vẫn ngọt ngào đầu phố đêm đêm, có lẽ nào anh lại quên em,có lẽ nào anh lại quên em?\\\". Cảm ơn nhé mùa thu Hà Nội, cảm ơn nhé mùa hoa sữa muộn đã giúp nó không \\\" Gửi lòng mình lỡ một nhịp mùa ơi!\\\"
                                 
                                         Hà Nội tháng 11 năm 2010.

   Hì. Hà Nội đã vào xuân,vậy mà Sầu Đông lại viết về mùa thu. Thật tiếc là Sầu Đông đã không kịp gửi lòng mình \\\"đúng mùa\\\" lên diễn đàn. Nhưng với Sầu Đông, hương hoa sữa luôn ngập trong trí nhớ!

        \\\" Em đã ước giữa trời thu mưa bay
          Gio se lạnh Hồ Gươm trầm lặng lẽ
          Em sẽ nép vào vai anh thật khẽ
          Bước bên nhau bàn tay ấm bàn tay!\\\"
Anh ở đâu, hỡi mùa thu Hà Nội?

 


Ngủ rồi SauDongkosaudau

  • Thành Viên
  • *
  • Bài viết: 16
  • Thích 0
Trả lời #1 vào: 10-02-2011 21:39:25
\\\" Cảm ơn Người đã đến bên em
                   Như cơn gió ùa vào lòng phố vắng
                   Như chút nắng sưởi ấm ngày ảm đạm
                   Như mây hồng làm tan những lạnh đông
                   ...
                      Cảm ơn Người cho em những nhớ mong!\\\"


      \\\" Ngày ra đi anh mang theo một con tim thật buồn\\\" - Buồn lắm! Anh ra đi mang theo tất cả: Niềm Tin, hi vọng, những phút xao động... tàn nhẫn để lại cho em nỗi nhớ khôn nguôi và con tim bị tổn thương sâu sắc. Em cứ mãi ngẩn ngơ với nỗi nhớ dày vò từng đêm,thao thức trằn trọc và thèm được nghe tiếng anh nói... thời gian cứ trôi đi, mọi thứ đã đổi thay mà sao con tim em không chịu thay đổi??? Nó vẫn bướng bỉnh hướng về anh - một con người không có thực. Bởi em yêu anh là yêu một con người lý tưởng do em tưởng tượng ra chứ thực ra anh đâu có tồn tại trên đời này. Đến hình hài của anh em cũng đâu có biết. Có lẽ anh là chàng hoàng tử bước ra từ những câu chuyện Cổ Tích của em: \\\" Yêu nhau vì lời nói mến nhau qua nụ cười\\\" em không nghĩ rằng em là một người lãng mạn đến phi thực tế như thế! Em yêu dễ thế sao? Yêu một người chỉ vì những lời nói mà chưa hề biết mặt? Và cũng thật khó biết bao khi có những người bằng xương bằng thịt đến với em bằng cả tấm chân tình thì em dửng dưng thờ ơ?
... Bạn bè biết chuyện chép miệng bảo: Lãng mạn ơi! Sao khờ khạo mãi thế? Chẳng ai tin nổi, chuyện một cô gái yêu một chàng trai trong mơ? Không hẹn hò, không gặp gỡ, không nắm tay và đương nhiên cũng không một nụ hôn... Vậy mà em vẫn tha thiết yêu và yêu!???
    Giờ đây khi anh không còn xuất hiện hằng đêm để vỗ về giấc ngủ của em nữa, em mới giật mình: Anh chỉ tồn tại qua những lời nói...thoảng qua nhẹ nhàng tựa hồ như một cơn gió. Đã đến lúc em phải quay về với thực tại đây, em không thể chìm đắm mãi trong mộng tưởng được. Vĩnh biệt anh! Người tình trong trí tưởng tượng của em!