Một bảo mẫu đứng ra tố cáo chủ cơ sở Tiên Phước 2Quá bức xúc, một bảo mẫu tại cơ sở Tiên Phước 2 đã đồng ý đứng ra tố cáo những hành vi vô lương tâm của bà Nguyễn Thị Vân.
Chị Thu Trang đang viết tường trình tại VPPN báo Dân trí
Đó là chị Nguyễn Thị Thu Trang, làm công cho cơ sở này được gần 1 tháng nay. Chị chính là người trực tiếp chăm sóc bé Hoa Quỳnh trong những ngày cuối cùng. Chính chị nhiều lần nhắc nhở bà Vân về triệu chứng bệnh của bé nhưng đều bị bỏ qua cho đến khi bà đem đi bệnh viện thì bé đã không chống chọi nổi.
Chị đã quá mệt mỏi khi phải chăm sóc các bé ngày đêm, còn bà Vân thì luôn miệng chửi mắng các bé và cả bảo mẫu. Chị còn bực bội hơn khi thấy khung cảnh “giả nhân giả nghĩa” của vị sư cô “chẳng bao giờ thấy tụng kinh, nhang khói thờ Phật. Một ngày không thắp 1 cây nhang, không đọc 1 câu niệm Phật”…
Chị đã muốn rời bỏ nơi này từ những ngày đầu về đây làm việc. Nhưng vì cuộc sống, chị tính cố làm hết tháng lĩnh lương thì nghỉ. Nhưng mới được 20 ngày thì xảy ra sự việc bé Hoa Quỳnh mất. Mà theo chị Trang, cái chết của bé liên quan rất nhiều đến bà Vân. Dân trí sẽ thông tin sau về vấn đề này.
Hiện chị Thu Trang đang được bảo vệ nghiêm ngặt vì chị là nhân chứng can đảm ra mặt tố cáo những hành vi của bà Vân. Trước đây Dân trí đã tiếp xúc với nhiều bảo mẫu tại cơ sở này, ai cũng bức xúc nhưng không ai dám ra mặt tố cáo nên không có cơ sở để pháp luật xử lý.
Hoài Lương - Tùng NguyênTường trình về cái chết của bé Hoa QuỳnhNhư đã đưa tin, chị Thu Trang (chị Ba) đã đồng ý đứng ra tố cáo những hành vi vô lương tâm của bà Nguyễn Thị Vân, chủ cơ sở Tiên Phước 2. Đầu tiên là về cái chết của bé Nguyễn Thanh Hoa Quỳnh.
Để rộng đường dư luận, chúng tôi xin đăng nguyên văn tường trình của chị Thu Trang về vụ việc trên:
“Tôi nhớ rõ là bữa tối thứ 6 (ngày 7/1), tới lượt tôi thay ca khoảng 18g. Trán của bé Thỏ (tên gọi ở nhà của Hoa Quỳnh) nóng, mồ hôi đổ đầy. Tôi biết là bé sốt nên đã lấy khăn nóng lau mồ hôi trên người. Thế nhưng bé không bớt nóng nên tôi vội cho thầy hay.
Thầy lên sờ trán bé, nói chắc nó nóng vì mọc răng rồi thầy lấy 1 bịch thuốc nhỏ (tôi nghĩ đó là thuốc sốt) biểu tôi cho em uống. Suốt đêm đó bé rên hoài, trán bé cứ nóng hầm hầm, mồ hôi cứ chảy, tôi không biết gì hơn là cứ lấy nước nóng lau.
Sáng thứ bảy (ngày 8/1) tôi giao ca (tôi trực ban đêm, cô Thúy và Hoa ban ngày), tôi dặn cô Thúy nhớ cho bé uống thuốc và cũng cho cô Thúy biết là em sốt nhiều, dặn lấy thuốc khác đừng lấy giống hồi hôm của thầy đưa uống, không bớt sốt (tôi cũng có đưa mẫu thuốc của thầy cho cô Thúy xem). Cô Thúy xem mẫu thuốc thì cô Thúy nói thuốc đó là trị tim. Xong rồi tôi đi nghỉ.
Đến 18 giờ, tôi lên trực, sờ trán bé thì thấy mát, tôi mới hỏi cô Thúy cho uống thuốc nào hay quá vậy. Cô mới nói là, em lấy thuốc của em cho nó uống đó. Xong rồi cô Thúy về. Đêm hôm đó khoảng 1 giờ bé sốt trở lại. Tôi cũng chỉ biết lấy khăn nóng lau mồ hôi. Tôi có lấy sữa cho bé bú, nhứng bé cứ ọc ra hết.
Sáng chủ nhất tôi vẫn tiếp tục làm luôn (vì chủ nhật cô Thúy được nghỉ). Khoảng 7g30 thầy có lên coi đút cháo cho bọn trẻ, tôi mới nói thầy bé sốt trở lại. Thầy mới nói là một để một lát tôi kêu thằng Tiến cho bé uống thuốc. Nó chắc nóng vì mọc răng không có sao đâu.
Đến lúc trưa khoảng 11g, thầy cũng có lên phụ đút cháo với tôi. Tôi cho thầy hay là bé Thỏ bú cứ ói ra hoài, thầy làm thinh không nói gì hết, chỉ nhìn bé nằm đó. Rồi một lát đút cháo cho các bé gần xong, thầy mới kêu tôi đút cho bé Thỏ thử coi sao.
Tôi mới lại đút cho bé khoảng 3 muỗng cà phê là bé ói ra hết, nên tôi không dám đút nữa. Tôi nhớ là từ sáng tới 3 giờ chiều bé ỉa 4-5 lần. Tôi nói trong bụng từ hôm tới giờ bé có bú ăn gì được đâu, sao cứ ỉa hoài, tôi lo lắm.
Tôi có biểu cô Hoa chạy xuống cho thầy hay để mà đi bệnh viện hoặc cho bác sĩ hay để mà chữa trị. Cô Hoa chạy xuống cho thầy hay, nhưng mãi tới 2 giờ chiều tôi vẫn không thấy thầy lên. Tôi bực mình vì bé không bớt sốt và cứ ỉa hoài. Tôi kêu cô Hoa chạy xuống lần nữa. Cô Hoa cũng bực mình trả lời với tôi: “Tôi cho bả hay rồi, bả không quan tâm thì thôi”.
Tôi chỉ mong các cháu bé ở Tiên Phước 2 sẽ có nơi chăm sóc tốt hơn, chị Trang tâm sự (Ảnh: blog Thủy Dung)
Đến chừng 3g chiều (chủ nhật, ngày 9/1), tôi xuống tầng trệt nấu cháo thì báo cho thầy: “Thầy ơi, sao Hoa Quỳnh nó sốt dữ lắm không hết, nó bú vô là ói, ăn vô là ói mà sao mà nó ỉa hoài à. Đã ói ra suốt còn gì đâu mà sao ỉa suốt à”. Thầy nói: “Tôi biết rồi, tôi biết bịnh đó rồi. Lát tôi lên coi”.
Nói vậy mà thầy đâu có lên đâu. Đến giờ đút cháo thầy mới lên, rồi xúm xít lại bọn trẻ cả chục đứa dậy đó, thầy đứng ngó một cái rồi đi. Thấy nó hơi đuối thầy kêu thằng Tiến lấy thuốc cho nó uống.
Tới tối nó đau dữ lắm, người tím tái, tay chân trắng bệch luôn, mắt đờ đẫn với lại nó rên, lúc đó khoảng 7 - 8g tối. Sợ quá tôi kêu bà Hoa xuống gọi thầy lên xem nhưng thầy không chịu lên. Thầy bảo thằng Thành lên bồng nó xuống cho thầy coi.
Tôi thấy bé đuối quá rồi nên hỏi sao phải bồng xuống, thằng Thành nói thầy bảo bồng xuống cho thầy coi. Tôi dặn nó bồng cẩn thận vì bé mệt lắm rồi. Chẳng biết sao một lát nó lại bồng bé chạy lên, tôi hoảng quả mới hỏi: “Trời ơi, nhỏ bệnh sao mầy cứ bồng lên xuống hoài vậy?”. Thằng Thành nói: “Thầy kêu con thay đồ để chở nó đi. Thầy bảo sao con làm vậy!”.
Tôi thay đồ cho nó xong thì tự mình bồng nó xuống, không cho thằng Thành bồng nữa. Xuống tới nơi thì thấy thầy cũng hoảng lắm, bé Hoa Quỳnh thì thở nặng nhọc lắm. Tôi mới hỏi thầy kêu xe chưa, thầy nói thầy kêu rồi.
Đợi lâu lắm mà không thấy xe tới, không biết thầy kêu xe của ai. Đến một lúc lâu sau thì xe tới, nhưng mà xe tới sao cũng chưa đi. Lúc đó tôi ở trên lầu chăm các bé khác. Khi cô Hoa từ dưới lên tôi hỏi sao mà xe chưa đi, cô nói thầy còn đợi người ta đem gì lại đó, đại loại là đem quà, đường sữa gì đó rồi cùng đưa bé đi bệnh viện luôn. Tôi mới la: “Trời, đợi vậy sao nhỏ chịu nổi?”. Mãi sau xe mới đi.
Khoảng 1g, 1g30 sáng chủ nhật (10/1) thì xe về, tôi không nghe ai nói chuyện gì hết trơn á. Trong lòng tôi linh tính thấy có chuyện không hay, tôi mới nhờ chị Hoa chạy xuống xem sao. Một lát chị Hoa chạy lên cho biết là bé Hoa Quỳnh chết rồi. Tôi nghe mà tức quá trời luôn, nhỏ bịnh vậy mà không quan tâm gì tới hết trơn. Khoảng 7 - 8g thì đưa bé đi thiêu”.
Bé Hoa Quỳnh lúc còn sống
Với tường trình trên, có thể thấy rõ thái độ vô trách nhiệm và thiếu tình thương của bà Vân đối với bé Hoa Quỳnh, đứa trẻ mà lúc nào bà cũng rêu rao với các nhà hảo tâm là bà thương yêu như ruột thịt.
Các tình tiết trên cũng cho thấy trách nhiệm của bà Vân trong cái chết của bé Hoa Quỳnh rất lớn vì bà đã chăm sóc không tốt, thiếu trách nhiệm đối với người lệ thuộc vào mình (bé Hoa Quỳnh) dẫn đến hậu quả nghiêm trọng là bé Hoa Quỳnh đã tử vong.
Trong vụ việc này còn rất nhiều bất thường như tại sao khi bé Hoa Quỳnh mất, bà Vân lại đưa bé về ngay trong đêm và vội vã đem đi hỏa táng ngay sáng sớm hôm đó? Tại sao UBND phường lại nhanh chóng làm giấy chứng tử cho bé để bà Vân đem bé đi hỏa thiêu? Những bất thường này có lẽ cần cơ quan điều tra vào cuộc mới có thể làm sáng tỏ.
Hoài Lương – Tùng NguyênĐúng là không còn từ ngữ nào để nói về \\\" trụ trì \\\" Vân nữa. Quá ác độc :angry: