Tác giả Chủ đề: Đọc 3 phút, suy nghĩ một đời  (Đã xem 2551 lần)

0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.

Ngủ rồi Marspro306

  • Thành Viên
  • *
  • Bài viết: 8
  • Thích 0
Trả lời #6 vào: 27-03-2011 23:13:40
E sẽ sửa chữa, do lần đầu post bài nên... Mong mọi người thông cảm.

 


Ngủ rồi thaispkdkc

  • Tích Cực
  • **
  • Bài viết: 152
  • Thích 0
Trả lời #5 vào: 24-12-2010 11:36:55
Những đứa trẻ không có Giáng sinh

Giáng sinh đã đến ở Sài Gòn phồn hoa. Những ông bố bà mẹ rộn ràng đưa con đi dạo phố, chúng được ông già Noel tặng quà. Ở một thế giới khác, nơi những đứa trẻ chưa một lần được gặp ông già tuyết.

Xóm nhỏ nằm dưới chân cầu Củi (đại lộ Nguyễn Văn Linh, đoạn qua xã Bình Hưng, huyện Bình Chánh, TP HCM) thường được gọi là Xóm Củi, nằm cách trung tâm Sài Gòn chừng 10 km. Gần chục năm nay, 8 hộ gia đình với gần 20 con người đến từ miền Tây Nam Bộ sống trong những căn phòng bên dòng kênh nước đen kịt. Ở đó có những đứa trẻ khát chữ không biết đến Giáng sinh, chúng ước một lần được gặp ông già Noel.

Hàng ngày, người lớn đi quét rác, cắt cỏ mưu sinh kiếm sống, những đứa trẻ ở nhà quanh quẩn chơi đùa bên những gầm cầu. Gần 10 đứa trẻ nằm trên những chiếc võng đong đưa, ngóng trông về phía xa chờ đợi ba mẹ về.



Bé gái Nhí (gương mặt lúc nào cũng đượm buồn) và bé Khang ngồi chơi dưới gầm cầu Củi. Ảnh: Tá Lâm.

Có khuôn mặt đượm buồn, mái tóc vàng cháy, bé Nhí (11 tuổi) thều thào, lí nhí từng chữ trong cổ họng. Nhí không biết Giáng sinh. Nhắc đến ông già Noel, bé Nhí lắc đầu rồi ngước mắt nhìn lên gầm cầu. Bé gái cho biết, chỉ được nhìn thấy ông già Noel trong những câu chuyện cổ tích mà mẹ hay kể, trên màn ảnh vô tuyến, chưa bao giờ em gặp ở ngoài đời. Em ước một lần được gặp ông già Noel để xin ông tặng cho một chú gấu bông xinh xắn.

\\\"Ông là một ông tiên trên trời, không đến xóm gầm cầu của em đâu. Ông già tuyết chỉ tặng quà cho những bạn nhà giàu thôi. Em thích nhất được ông tặng cho một chú gấu bông, nhưng ước cũng đâu có được\\\", Nhí tâm sự.

Ước mơ được gặp ông già Noel bỗng dưng biến mất trên khuôn mặt bé Nhí khi em trở về thực tại. Em kêu đói, lúc sáng đến giờ chỉ mới ăn có một nắm xôi, cái bụng đói thắt lại. Em cầm trên tay ba tờ 2.000 đồng mà lúc sáng đi làm mẹ cho để ăn tạm buổi trưa. Phải chờ đến lúc người lớn về nhà, em mới có một bữa ăn \\\"thịnh soạn\\\", có rau và mắm muối.

Nhí cũng ước được đi học trở lại. Em từng được đi học như những bạn bè cùng trang lứa, nhưng khi chuyển lên ở cùng ba mẹ, Nhí đã không được đi học vì không có tiền.

\\\"Ở dưới quê em học hết lớp 3 rồi. Nhưng học tốn lắm, không có tiền học nên em xin nghỉ lên đây với ba mẹ. Đi học vui lắm, ở nhà thế này thì buồn\\\", Nhí chia sẻ. Tài sản duy nhất mà em có là cuốn tập được em vẽ những hình ngộ nghĩnh về ngôi trường và những con vật em yêu.

Không đượm buồn như Nhí, bé Khang (13 tuổi, anh trai Nhí) luôn háo hức khi nhắc đến ông già Noel. Cậu bé ước được ông già Noel cho đi học giống như chúng bạn ở dưới quê. Khang từ nhỏ không được đi học nên cậu bé rất \\\"khát\\\" chữ. Khang có khuôn mặt ngăm đen, mái tóc cua, quần áo lem luốc vì nghịch bùn đất dưới kênh rạch. Hàng ngày, em chạy loanh quanh các ao nước, chơi đùa với đất cát.

\\\"Nếu ông già tuyết đến đây, em sẽ nhờ ông làm phép cho gia đình em thật nhiều tiền để em được đi học. Em thích được đi học lắm, nhưng gia đình không có tiền. Sau này lớn lên em sẽ đi làm kiếm thật nhiều tiền để được đi học và nuôi em Nhí và ba mẹ\\\", ước mơ của Khang tưởng chừng đơn giản ấy lại trở nên khó khăn với những em nhỏ ở xóm gầm cầu.




Anh Tánh (ba của hai đứa trẻ) cho biết, có tiền cũng không thể cho bọn trẻ đến trường được. Các em chưa làm giấy khai sinh, không trường nào nhận. Tết này, bà nhà tôi đưa con về dưới quê để làm giấy khai sinh cho chúng.

\\\"Thương các con lắm chứ. Nhiều lúc thấy con xin đi học, tui ứa nước mắt nhưng biết phải trả lời chúng sao đây? Hứa với con tết này đưa chúng về quê cho học. Nghe thế hai đứa trẻ thích lắm\\\", anh Tánh tâm sự.

Anh cho biết, từ khi sinh hai đứa trẻ đến giờ chưa bao giờ mua quà cho chúng trong mỗi dịp Giáng sinh. Hai vợ chồng anh tất bật làm thuê nên cũng không có thời gian để đưa con đi chơi Noel. Năm nay, tuy chỉ đủ ăn đủ mặc, nhưng nhất định hai vợ chồng anh sẽ dành dụm tiền mua cho chúng những món quà thật ý nghĩa.

May mắn hơn Khang và Nhí, hai đứa con của bà Diễn đang được học phổ cập. Đứa lớn năm nay 12 tuổi, đang học lớp 3, còn đứa nhỏ mới 8 tuổi đang học lớp 1. Bé My mong muốn được lên phố Sài Gòn đi chơi, nhất là những dịp như Giáng sinh nhưng chưa bao giờ em có cơ hội. Đó cũng là điều ước My sẽ gửi đến ông già Noel nếu em được gặp \\\"ông Giáng sinh\\\" năm nay.

Còn nhiều đứa trẻ chừng 6 đến 15 tuổi ở xóm gầm cầu mong ước được gặp ông già Noel như bé Như (10 tuổi), bé Hồng (6 tuổi)... Chúng chia sẻ, mấy hôm nay chúng vẫn hay lên phía trên cầu chơi, thấy ông già Noel đi qua, chúng vẫy tay nhưng ông già Noel không nhìn thấy, vội vã hướng về phía ánh sáng lộng lẫy của trung tâm Sài Gòn phồn hoa.  

\\\"Gia đình của bọn trẻ ở đây đáng thương lắm, không có tiền mua quà cho chúng đâu. Như ba của hai em Khang và Nhí vừa bị tai nạn, không làm được việc nặng chỉ phụ giúp những việc lặt vặt, còn tất cả mẹ của hai đứa trẻ lo toan hết. Thương chúng nó, cho chúng cái bánh, cái kẹo chứ tui cũng không có tiền mà cho\\\", chị Bảy, một người sống cạnh xóm gầm cầu cho biết.

Phía trên cây cầu phủ một màu trắng đẹp như cổ tích tấp nập người qua lại có những đứa trẻ hạnh phúc được ba mẹ chở đi chơi Noel, còn phía dưới chân cầu, những con người nghèo khó vẫn cần mẫn mưu sinh kiếm sống qua ngày. Ở đó, những đứa trẻ khát chữ không có mùa Giáng sinh.


                                                           Tá Lâm

ngoisao.net

 


Ngủ rồi Nhóm_NTCM

  • NTCM
  • Tích Cực
  • *****
  • Bài viết: 108
  • Thanked: 23 times
  • Thích 44
  • Kết Nối Yêu Thương
Trả lời #4 vào: 22-12-2010 20:13:48
Xin nhắc chung với mọi người: Bài viết nào các bạn không tự sáng tác thì cần ghi rõ nguồn. Nếu không rõ tác giả thì cũng phải đề chữ sưu tầm.

BẠn nào vi phạm chuyên này thường xuyên sẽ bị tặng cho danh hiệu theo kiểu \\\"trái cóc xanh\\\" đấy.

Tin vào Lòng Nhân Ái
 


Ngủ rồi nguoithuhaihai

Trả lời #3 vào: 22-12-2010 15:12:31
o0othaidango0o đã viết:
Trích dẫn
hehehe thấy giống trên mang quá ah đại ka :))


Đúng vậy. Bác Marspro306 ui! Các bài ở các topic bác post lên toàn siu tầm, mà đã mượn/cọp py của ai cũng phải ghi tên tác giả, trích nguồn sử dụng bác à. Nếu ko làm thế, có khi \\\"Đọc 3 phút...ân hận 1 đời\\\" như chơi đó bác. Vì chủ nhân của bài viết/trang web sẽ nắm \\\"kẻ có  tóc\\\" là NTCM liền à :lol:
Thân!

 


Ngủ rồi o0othaidango0o

  • Thành Viên
  • *
  • Bài viết: 2
  • Thích 0
Trả lời #2 vào: 22-12-2010 06:54:40
hehehe thấy giống trên mang quá ah đại ka :))

 


Ngủ rồi Marspro306

  • Thành Viên
  • *
  • Bài viết: 8
  • Thích 0
Trả lời #1 vào: 21-12-2010 00:03:55
Ăn rau không chú ơi?
Một giọng khàn khàn, run run làm gã giật mình. Trước mắt gã, một bà cụ già yếu, lưng còng cố ngước lên nhìn gã, bên cạnh là mẹt rau chỉ có vài mớ rau muống xấu mà có lẽ có cho cũng không ai thèm lấy.

- Ăn hộ tôi mớ rau…!

Giọng bà cụ vẫn khẩn khoản. Bà cụ nhìn gã ánh mắt gần như van lơn. Gã cụp mắt, rồi liếc xuống nhìn lại bộ đồ công sở đang khoác trên người, vừa mới buổi sáng sớm. Bần thần một lát rồi gã chợt quay đi, đáp nhanh: Dạ cháu không bà ạ! Gã nhấn ga phóng nhanh như kẻ chạy trốn. Gã chợt cảm thấy có lỗi, nhưng rồi cái cảm giác ấy gã quên rất nhanh. “Mình thương người thì ai thương mình” – cái suy nghĩ ích kỷ ấy lại nhen lên trong đầu gã.

- Ăn hộ tôi mớ rau cô ơi! Tiếng bà cụ yếu ớt.
- Rau thế này mà bán cho người ăn à? Bà mang về mà cho lợn!

Tiếng chan chát của một cô gái đáp lại lời bà cụ.
Gã ngoái lại, một cô gái cũng tầm tuổi gã. Cau mày đợi cô gái đi khuất, gã đi đến nói với bà:

- Rau này bà bán bao nhiêu?
- Hai nghìn một mớ – Bà cụ mừng rỡ.

Gã rút tờ mười nghìn đưa cho bà cụ.

- Sao chú mua nhiều thế?
- Con mua cho cả bạn con. Bây giờ con phải đi làm, bà cho con gửi đến chiều con về qua con lấy!

Rồi gã cũng nhấn ga lao vút đi như sợ sệt ai nhìn thấy hành động vừa rồi của gã. Nhưng lần này có khác, gã cảm thấy vui vui.

Chiều hôm ấy mưa to, mưa xối xả. Gã đứng trong phòng làm việc ngắm nhìn những hạt mưa lăn qua ô cửa kính và theo đuổi nhưng suy nghĩ mông lung. Gã thích ngắm mưa, gã thích ngắm những tia chớp xé ngang trời, gã thích thả trí tưởng tượng theo những hình thù kỳ quái ấy. Chợt gã nhìn xuống hàng cây đang oằn mình trong gió, gã nghĩ đến những phận người, gã nghĩ đến bà cụ…

-Nghỉ thế đủ rồi đấy!

Giọng người trưởng phòng làm gián đoạn dòng suy tưởng của gã. Gã ngồi xuống, dán mắt vào màn hình máy tính, gã bắt đầu di chuột và quên hẳn bà cụ.

Mấy tuần liền gã không thấy bà cụ, gã cũng không để ý lắm. Gã đang bận với những bản thiết kế chưa hoàn thiện, gã đang cuống cuồng lo công trình của gã chậm tiến độ. Gã quên hẳn bà cụ.

Chiều chủ nhật gã xách xe máy chạy loanh quanh, gã vẫn thường làm như vậy và có lẽ gã cũng thích thế.

Gã ghé qua quán trà đá ven đường, nơi có mấy bà rỗi việc đang buôn chuyện.

Chưa kịp châm điếu thuốc, gã chợt giật mình bởi giọng oang oang của một bà béo:
- Bà bán rau chết rồi.
- Bà cụ hay đi qua đây hả chị? – chị bán nước khẽ hỏi.
- Tội nghiệp bà cụ! một giọng người đàn bà khác.
- Cách đây mấy tuần bà cụ giở chứng cứ ngồi dưới mưa bên mấy mớ rau. Có người thấy thương hỏi mua giúp nhưng nhất quyết không bán, rồi nghe đâu bà cụ bị cảm lạnh.

Nghe đến đây mắt gã chợt nhòa đi, điếu thuốc chợt rơi khỏi môi.

Bên tai gã vẫn ù ù giọng người đàn bà béo kia. Gã không ngờ…!