Sau khi mình post bài này lên rồi ...Mình trở lại trang web nơi đã đăng bài báo này ...Mình đọc đi đọc lại gần như thuộc làu hết từng đọan trong bài viết . Nuớc mắt mình cứ rơi và rơi mãi ....khi dừng lại ở cái câu hỏi ngây ngô ấy của bé \\\"Sao cháu không có tóc, bà nhỉ ?\\\"
và một dấu hỏi to lớn \\\" tại sao trong cuộc đời lại có nhiều số phận đau khổ đến như thế ? nó cứ lặp di lặp lại trong đầu óc mình, khiến mình cảm thấy quay cuồng và bấn loạn
Lại thêm một hoàn cảnh ...một bé gái ....một đứa trẻ ngây ngô chưa biết nói tròn câu xuông chữ ,khi chưa biet tuơng lai , những ngày mai này sẽ thế nào ?
Hiện tại tóc đã rụng gần như hết nhưng mà miệng vẩn còn hồn nhiên tuơi cuời và dể mến ...nhìn hình ảnh này ai mà không xót xa trong lòng phải không bạn ?
Chúc bé mau lành bệnh và cùng các bạn đồng trang lứa đến truờng nhé
Mến,