Tác giả Chủ đề: Thơ Nguyễn Phong Việt  (Đã xem 3546 lần)

0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.

Ngủ rồi Vô Thường

  • Thành Viên
  • *
  • Bài viết: 16
  • Thích 0
Trả lời #3 vào: 05-10-2011 17:10:00
ĐÃ TỪNG...




Đã từng…

Một lần ta nhận nụ hôn đó rồi chết theo cảm xúc trong trái tim

không bao giờ trở lại

chiếc chìa khóa mang theo vào cuộc đời của một người đi mãi

vẫn chưa biết đến bao giờ dừng chân…

 

Đã từng…

có nhiều tháng năm ta chỉ yêu bản thân mình với sự cô đơn

như một ngôi nhà khóa trái cửa

bất cần cuộc đời với những chọn lựa

miễn sao được thấy lòng bình yên

 

Chưa bao giờ ta biết quí một nỗi đau riêng

một nụ cười ai đó dành cho mình cũng không thèm nhớ

một cái ôm xiết nhau mà ta vùng vằng như chạm phải lửa

một đôi lần hạnh phúc chìa tay ra nhưng ta cứ mãi nhìn về đâu đó

không chút gì đắn đo…

 

Để rồi ta nhận được nụ hôn đánh đổi cả quãng đời không một ước mơ

thấy một ánh nhìn thôi lòng cũng rúng động

biết bao nhiêu con người đi qua ta nhưng chỉ một người biết cách làm ta khóc

đau đớn mà vui…

 

Người chỉ một lần mở cánh cửa ra và dạy ta biết cách cười

biết ôm một con người như thế nào là chặt

biết hôn như thế nào để người kia hạnh phúc

và biết yêu như thế nào để không bao giờ chia cách

(rồi người lại khóa trái cửa và mang theo chiếc chìa khóa ra đi!)

 

Người (nhẫn tâm) sưởi ấm một trái tim bằng đôi tay

bằng những vỗ về, tha thiết…

sao lại còn ném nó trở về với những bông tuyết

đưa thân nhiệt một con người trở về nhiệt độ âm…

 

Ngôi nhà từ đó đi qua suốt bốn mùa với cảm giác mùa đông

đợi một bàn chân quay trở lại…

trên ổ khóa cảnh cửa với nét son môi còn hằn lên mãi mãi

treo tấm bảng nhỏ nguệch ngoạc những nét phấn mờ thôi

“Đã từng…

biết yêu thương một con người!”.

 


Ngủ rồi Vô Thường

  • Thành Viên
  • *
  • Bài viết: 16
  • Thích 0
Trả lời #2 vào: 05-10-2011 16:53:33
CÓ ĐƯỢC KHÔNG???

Dù những đớn đau có giá trị đến như thế nào ở trong lòng

thì cứ hãy để cuộc đời giữ lấy giùm mình

có được không?

 

Đừng bao giờ từ chối mình ngay cả khi thế gian này không còn ai đó để yêu thương

biết nhận ra trong trái tim vẫn vun đầy những điều cần chia sẻ

mang ơn một cái ôm trên đôi tay cũng đủ ý nghĩa với người đã sinh ra ta từ một tình yêu không cần phải kể

tự làm đau mình bằng cách giữ lấy bão giông và nhường phần bình yên nhỏ bé

cho những người mình yêu thương lặng lẽ

rồi có được gì đâu?

 

Rồi có được gì khi một mình mình chống chọi với đêm thâu

rồi có được gì khi trên hai vai ngày nhiều thêm vết xước

rồi có được gì khi mỉm cười mà trong lòng chất đầy đau đớn

rồi có được gì khi chìa tay ra mà trái tim hoàn toàn biết trước

mình sẽ thua…

 

Bỏ xuống đi

cuộc đời của chúng ta đâu thể giống như một câu chuyện đùa

kể cho người này, người kia nghe để mua vui lòng thương hại

mình hiểu rõ yêu thương thẳm sâu nhất là yêu thương của những con người từng trải

một cái xiết tay, một cái tựa vai… có thể khiến con người ta cam tâm đánh đổi

cả một cuộc đời tính từ lúc lớn khôn!

 

Mang một thứ gì đó trên vai có thể làm cho con người ta hạnh phúc vô cùng

như được chia sẻ và bao dung mà ít ai làm được

cảm giác của một người thấy mình chịu đau giỏi hơn người khác

cảm giác của một người thấy mình ngồi trong bóng đêm mà tình yêu tỏa sáng

cảm giác của một người đứng im mà thấy mình nhìn ra cả một thế giới rộng lớn

nào có biết được đâu?

 

Có biết được chúng ta đang tin vào một thứ giống nước chảy dưới chân cầu

tin vào một thứ được nắm giữ bởi một người mà ta không thể giữ

tin vào một tình yêu mà ngay cả ta cũng không chắc chắn là đầy đủ

tin vào số phận đã dạy cho ta cách biết ơn một con người làm cho ta mất ngủ

với nước mắt suốt chiều dài của đêm…

 

Sống vì mình với nhiều người có thể là một cuộc sống nhẫn tâm

nhưng sống vì người chẳng lẽ là một cuộc đời đáng sống?

làm sao người có thể hiểu mình hơn những gì bản thân mình kì vọng

lúc buồn vui cũng chỉ có riêng mình nhận ra đâu là khó nhọc

trước khi ai đó kịp nhận ra?

 

Cứ đặt nỗi đau xuống cho cuộc đời giữ lấy giùm ta

sự bao dung của con người chắc chắn có giới hạn

một bầu trời phải cần đến cả triệu vì sao đâu phải để thắp lên những điều lãng mạn

khi bóng tối bao giờ cũng nhiều hơn ánh sáng

những ánh sáng nhỏ nhoi…

 

Hãy để cho cuộc đời giữ lấy giùm ta mọi thứ ngoài niềm vui!


(Có được không?

khi có quá nhiều thứ không đáng để giữ lại trong lòng?)

 


Ngủ rồi Vô Thường

  • Thành Viên
  • *
  • Bài viết: 16
  • Thích 0
Trả lời #1 vào: 05-10-2011 16:48:39
Nguyễn Phong Việt sinh Năm 1980 tại Tuy Hoà, Phú Yên (cựu học sinh chuyên ban Nguyễn Huệ).
Lĩnh vực sáng tác: thơ, văn.
Thành viên Hội bút Vòm Me Xanh - Báo Mực Tím. Biệt danh Me Quê (1998, Bút trưởng năm 2002). Ba lần đoạt giải thưởng Bút mới của báo Tuổi trẻ.
Tốt nghiệp Đại học Ngoại ngữ-Tin học Thành phố Hồ Chí Minh.
Hiện là phóng viên mảng Văn hoá-Nghệ thuật báo Mực tím thuộc Thành đoàn Thành phố Hồ Chí Minh.


Mình thích thơ Nguyễn Phong Việt vì nó hợp với tâm trạng, cảm xúc của mình. đọc thơ NPV, ta tìm thấy một vài suy tư như là sự chiêm nghiệm nhưng lại rất nhẹ nhàng, sâu lắng...
Tặng cả nhà vài bài thơ của NPV


KHÔNG PHẢI LỖI CỦA HOA HỒNG VÀNG



Một ngày tình yêu gõ cửa
của ngôi nhà có hoa hồng vàng nở suốt bốn mùa đón gió
người con gái cười xinh
bình yên.

Nhưng cuộc đời luôn có những lý lẽ riêng
sáng nắng, chiều mưa, và đêm về trong bão
hoa hồng vàng thay những cánh hoa đầu tiên dần héo
người con gái cười quên
buồn tênh.

Có những ngày thời gian ngưng đọng trong một giấc chiêm bao
hoa hồng vàng chết lặng...
tiếng chim hót ngoài kia cũng hóa thành từng giọt nước mắt
người con gái cười ngẩn ngơ
bơ vơ.

Chẳng có ai hiểu hết nỗi đau của sự đợi chờ
không có ai tin tình yêu lại mang đến niềm tuyệt vọng
hoa hồng vàng bỏ rơi mình phía bên kia đời sống...
người con gái cười thiết tha
xót xa.

Có người trách tình yêu đừng gõ cửa ngôi nhà
thì hoa hồng vàng vẫn vàng tươi như từng có năm tháng...
thì người con gái cứ vô tư mà vui sống...
thì nắng, mưa, bão cũng chỉ như một mặt hồ thoáng xao động...
thì tiếng cười vẫn trong veo dù có lẫn nước mắt
hồn nhiên.

Rồi đôi lần trốn chạy khỏi ngôi nhà đã không còn bình yên
quặn lòng nhìn đến bao lần những tình nhân về qua phố
hoa hồng vàng rũ mình chào mùa gió
người con gái cười mịt mờ
xác xơ.

Và cuộc ra đi khi nắng chưa về trên thềm nhà
hoa hồng vàng ở lại...
tình yêu ở lại...
người con gái cười nói
ơ hờ.

Để thời gian đi hết bốn mùa
ngày người con gái trở lại...
hoa hồng vàng nơi ngôi nhà bỗng một sớm mai thức dậy
người con gái cười quen
cô đơn.

Những trang nhật kí được viết ra nhiều hơn
có buồn vui, có ray rứt...
hoa hồng vàng rũ những hạt sương và nhìn thấy nắng
người con gái cười khúc khích
bình yên?

Một ngày tình yêu lại gõ cửa
của ngôi nhà có hoa hồng vàng nở đã nhiều tháng năm
người con gái cười nghi ngại
chờ đợi.

Nào phải đâu hoa hồng vàng có lỗi
Nào phải đâu tình yêu làm trái tim con người đau nhói
Nào phải đâu những thiên thần bỏ mặc ngày người con gái tuyệt vọng trong mệt mỏi
Nào phải đâu cuộc đời
Nào phải đâu gian dối...
Nào phải đâu tất cả những điều đó
ngày người con gái biết yêu trở lại!