Mãi mãi trong mình vẫn nguyên vẹn hình ảnh của anh chàng lớp trưởng lớp A1, dễ thương, nam tính, hay cười và có tài lãnh đạo. Giờ quá khứ đã quá xa xôi, tuổi học trò đã đi qua với mối tình lặng lẽ. Lặng lẽ 3 năm trung học dưới mái trường yêu dấu, 1 mối tình thầm kín mà ai nào có hay. 3 năm, là bao nhiêu ngày nhỉ? Mỗi buổi sáng tan trường, mình đều ngồi ở hành lang dẫn xuống nhà gửi xe của trường, ngồi đó chờ đợi ai đó đi ngang qua. Mình giả vờ quay mặt đi, chờ người ấy đi ngang, lại giả vờ quay mặt lại nhìn, như là tình cờ gặp. Một nụ cười của người ấy, thế thôi, chỉ thế thôi mà 3 năm trời mình đều ngồi đợi sau mỗi ngày tan học. Nhiều lần, quá nhiều lần như vậy, mấy nhỏ bạn trong lớp nghi ngờ, hỏi chờ ai. Mình bảo không có gì! Ừ, có gì đâu ngoài 1 tình yêu thầm lặng chẳng dám thốt nên lời! Tại sao H. lại không phải là lớp trưởng của mình nhỉ? Để mình không phải ngồi chờ đợi ở góc hành lang ấy suốt 3 năm?
Bảy năm sau, mình tình cờ gặp lại H. khi đã tàn buổi tiệc cưới của bạn mình. Bảy năm, mình đã thay đổi nhiều, đã biết làm cho mình đẹp hơn, đã biết tự tin hơn về bản thân. Trong buổi tiệc ấy, mình cũng rạng ngời lắm mà, nhưng sao H. lại không nhận ra mình ở giữa đám đông? Sao chỉ lại là mình nhận thấy H. trước? Hay là H. đã thấy mình nhưng không thèm nhận ra? H. giờ khác xưa nhiều quá, già dặn, mặt … đầy mụn bọc (sự thật phũ phàng quá??? hi hi). Nhưng với mình, H. vẫn mãi mãi còn nguyên vẹn hình ảnh trong sáng, dễ thương của ngày xưa ấy! Vậy mà mình vẫn không đủ can đảm tiến đến chào H. . Mình lại quay lưng đi, vẫn ngại ngùng không dám thốt nên lời. Nhưng lần này mình đã không giả vờ quay lại như tình cờ gặp, như ngày xưa ấy. Về nhà, cứ ân hận mãi, sao lại thế?
H. ơi, giờ lại là cái mốc bảy năm nữa lại đến nè. Liệu mình còn có thể gặp lại H. 1 lần nữa hay không ha? Và mình có đủ dũng cảm để nói chuyện với H. bình thường như bao người bạn cũ khác không ta? Tất cả chỉ là quá khứ, giờ gặp lại, chắc gì mình đã yêu H. nữa, nhưng hình ảnh anh chàng lớp trưởng lớp bạn vẫn còn nguyên vẹn vẻ tinh khôi học trò trong ký ức tuổi học trò tươi đẹp, mãi mãi không bao giờ phai nhạt. H. mãi mãi trong trái tim mình cùng những kỷ niệm về 1 tình yêu lặng thầm 3 năm dưới 1 mái trường nơi thành phố biển xinh đẹp, quê hương mình, H. ơi!
Tình yêu tuổi học trò sao tinh khôi, lãng mạn và nhiều kỷ niệm quá. Ước gì cho mình được quay lại những ngày tháng xa xưa ấy. Ôi nhớ quá, nhớ mái trường, nhớ thầy cô, nhớ bạn bè, nhớ lớp học , nhớ dãy hành lang mỗi ngày mình ngồi đợi, nhớ 1 người …