Có một câu chuyện kể rằng: Một ngài giáo sư nọ rất tài giỏi, có thể gọi là “Thông kim bác cổ” vì thế nên ông rất “Chảnh”.
Một hôm nọ trên ông đi qua một dòng sông trên một con đò, ông nhìn thấy những đám Lục bình trôi dưới nước, ông quay sang hỏi người lái đó:
-Này ông! Ông có biết gì về thực vật học không?
-Khống! Tôi không biết. Ông lái đò trả lời
-Trời ơi! Vậy là ông mất đi 1/4 cuộc đời rồi đó. Ngài giáo sư trề môi
Ngài giáo sư nhìn lên trời cao những đàn chim đang bay, thế là ông quay sang hỏi ông lái đò:
-Này ông! Thế ông có biết gì về động vật học không?
-Không! Tôi cũng không biết. Ông lái đò gãi đầu.
-Trời! Thiệt là tệ quá! Thế là ông đã mất đi 2/4 cuộc đời mình nữa rồi đó. Ngài giáo sư sầm nét mặt.
Khi mặt trời buông xuống và những vì sao dần hiện ra, ngài giáo sư quay sang hỏi lão lái đò:
-Vậy chứ còn thiên văn học! Chắc ông phải biết gì chứ hả?
-Dạ! Thiệt tình là tôi cũng không biết chút gì! Ông lái đò sượng sùng đáp
-Haizz! Cất tiếng thở dài! Ngài giáo sư nói: Vậy là ông phí đi 3/4 cuộc đời rồi.
Bầu trời xám xịt và giông tố ầm ầm , mưa trút xuống dòng sông , sóng xô dập dờn , con đò chao đảo, chiếc đò bị thủng và nước đang tràn vào. Ông lái đò cất tiếng hỏi:
-Ngài ơi! Ngài có biết bơi không?
-Không! Tôi không biết bơi! Giáo sư lo lắng đáp
-Vậy là ngài đi tong cả cuộc đời mình rồi!!!