Tác giả Chủ đề: ngày mai trời sẽ sáng  (Đã xem 3704 lần)

0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.

Ký Danh

  • bạn
Trả lời #7 vào: 12-01-2013 21:20:19
…, nhớ …, thương …, yêu …
Tớ quen cậu vào một buổi chiều đầy gió và cả tiếng rì rào của sóng biển, tiếng xào xạc của lá. Khi đó, tớ chỉ là một cậu bé ngây ngô, nhí nhố mang đầy nhiệt huyết dồi dào khám phá mọi thứ xung quanh. Cậu làm quen tớ bằng hành động hù dọa bất chợt từ sau lưng khi tớ đang say sưa lượm lặt vỏ sò dưới từng lớp cát mang hơi nóng tàn dư nhỏ nhoi sắp rụi tắt. Rồi cậu, chợt chạy đi, chỉ ngoảnh đầu lại với vẻ mặt hớn hở, tươi cười của một đứa con nít như một lời ngỏ thật dễ thương: “Chúng ta làm bạn nhé!”.
Thích nghi với cuộc sống mới rõ ràng không phải là một điều dễ dàng đối với một đứa bé miệng còn hôi sữa chưa biết hết về mọi thứ xung quanh. Tớ cùng cậu lớn lên trong sự nâng niu như hai đứa con của biển cả, đươc ru ngủ trong tiếng rì rào đêm ngày, được móm cho cái hương vị mặn nồng của thiên nhiên hay cũng như tính phóng khoáng trong tâm hồn của con người vùng biển. Hai đứa trẻ lúc nào cũng nhí nhố cùng nhau, cười đùa cùng nhau, chia sẻ cùng nhau đủ điều vui buồn và cùng lớn lên bên nhau từng ngày. Một sự ngẫu nhiên và may mắn đã mang cậu đến bên tớ, tớ rất trân trọng, nâng niu điều đó và cảm thấy cậu là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tớ từ lâu rồi! Tớ sẵn sàng làm mọi điều vì cậu chỉ để cậu vui dù điều đó tớ có bị thiệt hại đi chăng nữa. Tớ chấp nhận hy sinh …
Càng lớn lên, tớ càng hiểu ra nhiều điều. Rằng cuộc sống con người không chỉ được cấu thành từ những giá trị bên ngoài, không chỉ là những hiểu biết khám phá mà còn được nâng đỡ từ bên trong bởi những giá trị tinh thần nữa… như những niềm vui tới với cậu có được đấy!. Nhưng cậu lại càng trở nên ít nói, trầm lắng hơn, ít chia sẻ mọi điều với tớ hơn,. Tớ cảm thấy trái tim cậu như đã mất đi cái nóng bỏng nhiệt huyết của trẻ thơ mất rồi!. Tớ buồn …
Thời gian sao mà như thứ vũ khí khắc nghiệt cướp đi mọi thứ tốt đẹp của trẻ thơ để đem lại những thứ chưa chắc tốt đẹp hơn. Bổng dưng tớ chẳng muốn lớn lên nữa vì tớ sợ. Tớ sợ … những điều tốt đẹp sẽ không còn, sợ những điều mình gầy dựng bấy lâu nay sẽ bỗng tan biến qua một giấc ngủ dài. Tớ đã khóc rất nhiều vì sợ, vì yếu đuối, bất lực trước hoàn cảnh . Và tớ chợt nhật ra một điều mà bấy lây nay không hề chú ý rằng cậu không bao giờ khóc trước bất kỳ hoàn cảnh nào … Cậu CỨNG CỎI hay cậu VÔ CẢM? Một điều giản đơn thế mà tớ còn chưa nhận ra được nữa cơ đấy!
-C- Này, nếu bỗng dưng một ngày tớ đi về nơi xanh thẳm ấy, sẽ có nước mắt chứ ?...
- … Ai chết mà không có người khóc hả cậu?
- Có chứ! Những kẻ cô đơn đâu cần ai khóc mướn nhỉ?
Câu trả lời mập mờ như lời yêu thương muộn màng chưa kịp trao khẽ khàng nhường lại cho từng lời rì rào vỗ về mênh mông vô định và bất tận. Luôn luôn nơi nào đó … và có ai đó … trong khoảnh khắc bất chợt nào đó … như bị đẩy về sâu tận mấp mé bên bờ vực thẳm. Chỉ mấp mé thôi, không quá chắc cũng không quá vững … đủ để bước lên. Nhưng lại có một ai đó thứ hai nữa lại thấy vị thế đó thật an toàn, thật yên bình, thật tĩnh lặng … để thả nốt nửa chân còn lại gieo mình vào cõi vĩnh hằng… chỉ để tìm kiếm minh chứng cho hai từ vĩnh hằng mà giản đơn – TÌNH YÊU. Sự hy đâu phải lúc nào cũng chỉ để đánh đổi những thứ to lớn, bền vững, tốt đẹp hơn. Đôi khi mất đi tài sản quý giá nhất, quan trọng nhất chỉ để biết được điều nhỏ nhặt, giản dị nhất cũng đáng lắm chứ …
………………………………………. Này, nếu tớ chết cậu sẽ khóc chứ?.................
………………………Tớ biết cậu chẳng bao giờ khóc vì điều gì cả! ……
…..Kể cả khi tớ không còn nữa à
……………………! …………..
……………….Uhm, tớ biết! ……..
…………..
…………… Vậy thì cho tớ xin chỉ nữa giọt nước mắt thôi, có được không? ……….
………… chẳng phải cho đau buồn cũng chẳng phải cho tiếc thương ngậm ngùi ……..
…………………….mà là cho …………………
………………………………………….. NÀY, CẬU SẼ KHÓC CHỨ!!!!!! ………………
Có những điều cần câu trả lời … có những điều im lặng là câu trả lời tốt nhất … Lại có những điều ngoay ngoắt đến hết một đời người cả rồi vẫn còn lửng lơ một dấu chấm hỏi. Nhưng cũng có những điều không cần câu trả lời. Cho dù nó là những thứ đơn giản đến chừng nào, dễ dàng biết bao nhiêu nhưng không hề dễ dàng để tìm một trái tim đồng cảm … Nó vẫn ở đó, tồn tại như một vật thể bí mật nhưng ai cũng biết đến , e thẹn khép vẻ lộng lẫy kiêu sa đầy hãnh diện của mình lấp ló sau bộ cánh mượt mà ngát hương … Không phải cái gì quen thuộc quá cũng trở nên nhàm chán, vô vị. Ít ra cũng còn một điều … ai cũng biết … nhưng không hề tẻ nhạt, cậu nhỉ? Tớ chỉ muốn nói với cậu lần cuối cùng thôi đấy, cho một điều và cho tất cả:
NÀY, CẬU SẼ KHÓC CHỨ!

 


Ký Danh

  • bạn
Trả lời #6 vào: 12-01-2013 21:15:02
Dần dần hai đứa cũng đã quen với chuyện gần-như-là-yêu-xa như thế này. Mặc dù mỗi ngày vẫn liên lạc với nhau sau khi mình lên trên phòng. Lâu lâu thì mình nghỉ phép một ngày qua chơi với anh cả buổi cho đỡ cơn thèm. Sáng thứ hai thì chịu khó đi sớm một chút qua đi ăn sáng với anh. Tuy không phải là không được gặp nhau nữa nhưng việc không được gần nhau thường xuyên, không được quấn quít như xưa làm cả mình và anh đều thấy buồn. Nhất là những lúc như thế này, anh đang bệnh mà mình không chăm sóc được. Cái cảm giác đó nó tồi tệ biết nhường nào. Sáng đi ăn sáng anh, anh vòng tay sang ôm mình mà tay anh nóng hổi. Nắm lấy tay anh mà lòng nặng trĩu, chẳng biết làm gì ngoài những câu dặn dò an ủi. Có thằng người yêu như mình làm gì mà nhìn người mình thương bệnh mà chẳng làm được gì. Sự bất lực làm mình đau đớn.

Mau khỏe anh nhé, khỏe để còn cùng em tiếp tục con đường vốn đã không bằng phẳng nay lại thêm chông chênh từ sau khi em come out. Em sẽ đến với anh bất cứ khi nào em có thể. Hãy bỏ qua hết những giận hờn vụn vặt, bây giờ thời gian chúng ta dành cho nhau là để yêu và nuôi dưỡng tình cảm của nhau. Ngày mai trời lại sáng.

Em yêu anh

 


Ký Danh

  • bạn
Trả lời #5 vào: 09-01-2013 15:13:49



Cuối cùng thì cũng trở lại Sài Gòn thân yêu, trở về với cái nóng ướt áo quen thuộc. Giờ thì chẳng cần phải khoác thêm tấm áo, choàng thêm chiếc khăn mỗi khi vi vu dạo phố nữa rồi. Trở lại thành phố mà lòng cứ mãi vương vấn, ngồi trên xe mà cứ nghĩ rằng sao bốn ngày lại trôi qua nhanh quá.

Trở lại Quán Cơm lần này không còn quá nhiều bỡ ngỡ như cái lần đầu tiên cách đây hai năm. Quán Cơm vẫn vậy, vẫn vui và đông đến ngỡ ngàng. Quán Cơm trong mình hai năm về trước là những kỷ niệm đẹp, là những rung động nhẹ nhàng không tên, là những giọt nước mắt lăn dài khi ngồi trên máy bay về Mỹ. Còn giờ đây, với mình, Quán Cơm là những gì ấm áp nhất của mình



Đi qua qua những con phố nhỏ, vòng vèo qua những con dốc khúc khuỷu, thả trôi hết tất cả những bộn bề lo toan đi nơi khác. Hai bên đường, dã quỳ nở vàng trong nắng chiều, chỉ có tiếng gió rít bên tai, cảm giác thật yên bình.Cảm giác cả thế giới chỉ còn mỗi một mình , tự do tự tại, chẳng màng tới ai.

Lần này có đi ngang qua chỗ lần trước mình ở. Nếu nói rằng không có tí cảm xúc gì là nói dối. Chẳng qua chỉ là những kỷ niệm trước kia thoáng qua một chút rồi thôi, mình là một thằng hay sống bằng kỷ niệm mà. Nhưng giờ mình đã có anh, có nơi để gửi gắm tình cảm và có nơi để yêu thương.

Chuyến đi đã kết thúc nhưng kỷ niệm vẫn còn mãi. Quán Cơm thân yêu ơi, một ngày không xa mình sẽ trở lại.

 


Ký Danh

  • bạn
Trả lời #4 vào: 08-01-2013 14:57:44

Hum qua 10h mới dzìa tới nhà, 11h30 mới ngủ, sáng 4h30 là phải dậy chuẩn bị đồ đi lên quán cơm 2000. Bi giờ dzô quán bùn ngủ ghê nơi! +____+

Từ tối qua đến giờ thấy nhẹ nhàng và vui lắm. Không còn bực bội như trước nữa! Nhấm nháp từng ngụm cafe nóng trong ánh nắng mai vàng ươm, thích thật!

Chợt thấy ấm áp vì bên mình lúc nào cũng có anh và chú

 


Ký Danh

  • bạn
Trả lời #3 vào: 08-01-2013 14:53:27
Cái cảm giác nghèn nghẹn đó không biến mất mà ngày một nặng nề hơn. Khi những thứ mình không muốn thấy, không muốn nghe, không muốn nhìn cứ hiện ra trước mắt mình, bắt mình phải quan tâm, bắt mình phải đọc, bắt mình phải nghe và nhớ đến nó...

Muốn tìm một nơi nào đó mà hét thật to để giải tỏa. Muốn tìm một cái gì đó để phá cho thoải mái...

Từ từ rồi mình sẽ quên được, sẽ không phải bận tâm đến những điều đó nữa. Chắc chắn mình sẽ làm được...

 


Ký Danh

  • bạn
Trả lời #2 vào: 07-01-2013 19:33:49
Vậy là con đã đã lấy hết can đảm ra để nói cho chú biết con là một người đồng tính. Trái với suy nghĩ của con, chú không khóc chú không to tiếng la mắng con. Chỉ là chú không chấp nhận con người thật của con mà thôi.

Mặc dù con biết rằng mình vô tội trong chuyện con đồng tính, nhưng con vẫn thấy có lỗi khi biết rằng bao nhiêu hy vọng, bao nhiêu mơ ước chú đặt nơi con bỗng chốc tan biến hết. Con thấy có lỗi khi làm chú buồn lòng vì trót có một người con nuôi như con.

Đôi khi con ước gì thằng Thái còn sống để chú còn được chỗ dựa.

Đôi khi con ước một điều thật ngu xuẩn rằng thà con mồ côi, hay là gia đình hay chú không thương yêu gì con, bỏ mặc con. Có khi như vậy nhà mình lại không như thế này.

Thế nhưng con phải đối mặt với thực tại rằng con là con một và ba mẹ của con rất đỗi thương yêu con. Nhưng con xin lỗi chú và ba mẹ, bao nhiêu năm qua con đã giấu mình đi để sống như là chú và ba mẹ muốn. Giờ đây con muốn sống đúng với bản thân, con muốn là chính mình, không giấu diếm không ngại ngần.

Đêm qua chú có hỏi con liệu rằng con sẽ thế nào nếu như mọi người biết được sự thật về con. Con đã im lặng không nói gì. Con không muốn tình hình thêm căng thẳng. Đã từ lâu rồi con không còn xem trọng chuyện người đời nghĩ gì về con. Họ nói gì không quan trọng, con cứ sống là con thôi. Con biết chú và ba mẹ còn phong kiến, còn chưa chấp nhận được sự thật. Nhưng con mong rằng thời gian sẽ làm thay đổi suy nghĩ đó, con tin là như vậy.

Anh yêu thương của em. Thời gian này rất khó khăn cho hai đứa, nhưng em mong rằng anh của em sẽ đủ mạnh mẽ để vượt qua và để làm chỗ dựa cho em nếu có phút giây nào em yếu lòng. Đừng để chuyện của em ảnh hưởng đến chuyện học hành của anh. Hãy cố gắng học thật giỏi, làm một bác sĩ thật tốt để còn cùng em chiến đấu nữa. Con đường phía trước còn lắm gian nan, nhưng em tin rằng chỉ cần em và anh đồng lòng thì sẽ chẳng có gì mà hai đứa không vượt qua được.

Em biết anh của em rất nhớ em và rất muốn gặp anh, em cũng vậy. Nhưng hai đứa hãy biến cái nhớ đó thành sức mạnh để cùng nhau đấu tranh cho tương lai sau này.

Em yêu anh.

 


Ký Danh

  • bạn
Trả lời #1 vào: 07-01-2013 19:26:15



Biết là anh nhớ em lắm, nhưng lại chẳng gặp được em được một lúc. Đời trớ trêu anh nhỉ, lúc trước em chưa come out với chú thì hai đứa cứ tung tăng chỗ này chỗ kia chẳng thèm đoái hoài bận tâm. Giờ thì nhà em đã biết được sự thật về con người em thì tụi mình lại phải tạm thời xa nhau vì bao nhiêu là lý do vô hình.

Giờ đây, những sáng chủ nhật em không còn để đồng hồ lúc sáu rưỡi nữa, vì anh không còn được qua chở em đi nhà thờ rồi đi xem phim hay đâu đó. Không còn được nghe tiếng em cằn nhằn vì anh tới trễ vài phút. Em cũng không còn được thấy anh càu nhàu vì bắt anh đứng chờ lâu quá.

Em nhớ nhớ lắm. Nhớ cái mặt tròn tròn hay cười và hay chu mỏ đòi em hôn. Nhớ cái mùi của anh mỗi khi rúc đầu vào ngực anh ngủ. Nhớ lắm anh à. Cái bàn chải của anh bữa đi chơi em gói cẩn thận rồi bỏ vào trong cặp xách đi học mỗi ngày. Khi nào nhớ anh em lại lôi ra ngắm nghía, áp vào má cho đỡ nhớ anh.

Quen nhau hai năm, gặp nhau gần như là mỗi ngày nên giờ phải chịu xa anh em thấy trống trải lắm. Cứ như vừa cắt bỏ đi một phần nào đó của bản thân, lúc nào cũng thấy thiếu. Thời gian đầu, cả hai ta sẽ chưa quen được chuyện này đâu. Nhưng mong anh hãy vì em, vì tương lai tụi mình mà cố gắng vượt qua.

Ngày mai trời sẽ sáng.

Em yêu Anh.