Tác giả Chủ đề: Truyện ngắn \\\"Chị em song sinh\\\"  (Đã xem 11455 lần)

0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.

Ngủ rồi DTam

Trả lời #2 vào: 18-08-2010 03:34:15
Chuyện cảm động .Mấy hôm khg vào DĐ , giờ mới đọc được . May mà nó chưa kịp trôi đi .

 


Ngủ rồi Blue_Gem_Vt_90

Trả lời #1 vào: 10-08-2010 15:48:45
Đây là truyện mình rất thích từ hồi còn bé. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. :)

Chị em song sinh

     Đây là một truyện ngắn nhiều tình tiết, nhiều đối thoại thú vị và vô cùng cảm động. Bạn hãy đọc nó chầm chậm thôi, để có thể cảm nhận sự bao la của hạnh phúc và hy sinh từ đôi chị em song sinh dễ thương này.

   * Bệnh viện Nhi Đồng 1, 22 giờ, phòng săn sóc đặc biệt.
- Chị không ngủ được à ?
- Ờ, chắc mấy trái ổi hồi chiều làm khó bụng chị.
- Bụng chúng ta chứ, mà chị nói dối, chị sợ em bị làm sao chứ gì ?
- Ờ… ờ… tại cái máy đo điện tim của em nó cứ lập lòe như chơi cút bắt ấy.
- Chị này, tụi mình chưa lần nào chơi cút bắt với nhau nhỉ ?
- Ờ, mình có rời nhau được nửa bước đâu mà chơi.
- Chị này, mai mốt nếu được đi học đàng hoàng, chị thích nghề gì ?
- Ờ, cô giáo dạy trẻ, tất nhiên nếu mấy đứa nhóc không khóc thét lên khi nhìn thấy chúng ta.
- Em thích vẽ hơn.
- Và tác phẩm đầu tay là chân dung chị ?
- Đương nhiên rồi, chỉ có điều chị phải cho mượn một cánh tay bên thuận ấy.
***

   * Có tiếng cửa mở, một cô y tá bước vào.
- Chào hai tiểu thư, khó ngủ phải không ? Làm phát cuối cùng trong ngày nhé. Lần này ai sẽ là cảm tử quân đây ?
- Em.
- Không, em… em…
- Buồn cười thật, đau như nhau mà đến giờ tiêm lại tranh nhau chìa mông ra ! Phân xử nhé, Thu, bắt đầu cắn gối được rồi… Xong ! Có con kiến lửa nào cắn đau hơn phát tiêm này chị bỏ nghề. Nhân tiện có quà nè. Truyện cổ Grim, chịu không ? Cái này chị phải cố giật lại từ kho sách vừa thanh lý của thằng nhóc nhà chị đấy…
   Cô y tá đi khỏi.
 - Đau không An ?
 - Sao không ? Hoa cả mắt như thấy hết thiên hà. Em cam đoan chị ta nhầm kiến lửa với bò cạp rồi.
 - Ờ, chị ấy tốt bụng lắm, trừ không được mát tay với mấy cái ống tiêm. Đọc Grim nhé ? Chị cầm em lật hay chị lật em cầm ?
 - Em cầm chị lật.
 - Đồng ý…
***

   * Một tuần sau đó, tại phòng săn sóc đặc biệt.
 - Chào Thu, An, bác đã cho nghỉ việc bộ ria mép như đề nghị của các cháu rồi đây !
 - Chào bác sĩ, chúng cháu đã bảo mà, vĩnh biệt được bộ ria ấy thì Tom Cruise cũng phải ghen sốt vó với bác đấy.
 - Đương nhiên rồi. Nào bé An, cho phép bác dợt lại cái ống nghe một chút nhé… Xong rồi, bây giờ bác có chuyện quan trọng muốn nói với hai cháu…
 - Vâng, chúng cháu nghe đây…
 - Bác muốn kể cho các cháu nghe một câu chuyện có thật xảy ra ở chính bệnh viện này. Có hai chị em nhà nọ, cô chị chẳng may mắc bệnh thận hiểm nghèo, chỉ có thể sống được nhờ ghép thận. Việc tìm thận để thay là khó, càng khó hơn khi quả thận đó phải cùng huyết thống, như anh chị em ruột chẳng hạn. Có thế quả thận mới chịu làm việc trong cơ thể người nhận. Không đắn đo, cô em gái tình nguyện hiến ngay một trong hai quả thận của mình. May mắn ca ghép thành công. Cô chị dần hồi phục khỏe mạnh. Họ trở thành đôi chị em khăng khít hơn bao giờ hết. Bất hạnh thay, từ đó, họ chỉ còn được ở bên nhau chừng đầy một năm. Cô em bất ngờ bị tai nạn giao thông nặng, dập nát cả quả thận duy nhất còn lại của mình. Đáng tiếc là sau đó người ta đã không tìm được quả thận nào phù hợp để thực hiện ca ghép cho cô em. Tất nhiên không thể lấy lại từ cô chị. Cầm cự được khoảng nửa tháng thì cô em qua đời. Người chị tội nghiệp vật vã như phát điên bên giường bệnh của em vì cho rằng mình đã cướp sự sống của cô em gái. Tôi muốn kể câu chuyện này để… để…
 - Không… xin bác đừng nói nữa… Không… Không bao giờ cháu ăn cắp sự sống của em cháu… Mặc xác cuộc sống hay gì gì đó…, cháu không nghe…
 - Đừng có lồng lên thế chị… Thưa bác sĩ, cháu hiểu cả rồi… Chị này, xin hãy nghe em. Không ai ngoài em nhận ra bệnh tình của mình. Đêm qua em đã thấy bố về gọi em. Chị còn nhớ câu chuyện của chúng ta về ước mơ cô dạy trẻ của chị không… Chị sẽ không thể có chúng nếu có em bên cạnh. Đã đến lúc ai đó rứt em ra khỏi chị. Mười lăm năm qua, em đã là đứa em hạnh phúc nhất thế  giới này rồi. Em yêu chị… cho dù thế nào…
 - Không… không… Có ai bịt mồm con nhỏ này lại giùm… hu hu…
***

   Hai tháng sau, khắp các tờ báo lớn đều dành trọn trang nhất thuật lại ca mổ tách thành công hai chị em song sinh Thu và An. Thu, cô chị, về mặt y học, sở hữu hoàn toàn một cơ thể hoàn chỉnh và bình thường. An, cô em, chỉ tồn tại như một cái đầu thứ hai mọc trên vai cô chị. Điều kì diệu là cả hai bộ não của họ đều suy nghĩ, hành xử độc lập nhau như hai chị em bình thường. Hai chị em hoàn toàn có thể trò chuyện, học tập, đấu khẩu như hai người riêng biệt. Tuy vậy, chỉ có cô chị mới có thể điều khiển hoạt động tứ chi cũng như các phản xạ toàn cơ thể mặc dù cả hai đều cảm nhận mọi cảm giác như nhau. Do đó, việc tách cả hai ra khỏi nhau hoàn toàn có thể thực hiện được. Tất nhiên chỉ có thể chọn một, đó là cô chị. Nhưng rõ ràng về mặt đạo lý, khó có thể chấp nhận vì đây không khác một vụ giết người. Chỉ tồn tại như một cái đầu trơ trọi nhưng bé An hoàn toàn có quyền được sống. Và người chống đối quyết liệt việc này không ai khác chính là bé Thu, người sẽ hưởng toàn bộ thân thể nếu được tách. Tưởng rằng hai chị em đã có thể sống trọn đời với nhau như thế nhưng rồi một biến cố bất ngờ đã đến. Cách đây hơn ba tháng, người ta dột ngột phát hiện trong não bé An có một khối u ác tính lạ phát triển nhanh đến không ngờ. Các bác sĩ đã nhận ra đã không còn cách cứu vãn. Sự ra đi của bé An chỉ còn tính trong thời hạn ngày một ngày hai. Có nghĩa là cơ hội mổ tách họ ra khỏi nhau cũng đã điểm về mọi mặt : đạo lí lẫn thời điểm. Vì nếu chần chừ, sự di căn khối u sang cô chị là điều không tránh khỏi.
   Ca mổ tách được tiến hành ngay sau khi “cái đầu” của bé An bắt đầu chết lâm sang. May mắn thay, nó đã thành công mỹ mãn. Cho đến hôm nay, sức khỏe bé Thu đang dần hồi phục. Trước các ống kính truyền hình và hàng trăm tờ báo trong ngoài nước, bên giường bệnh, cô bé đã ràn rụa nước mắt bảo rằng em gái của mình vẫn còn sống trong cơ thể của cô. Thu sẽ sống cho cả hai : trở thành cô giáo dạy trẻ và họa sĩ. Khi được hỏi có nhắn nhủ gì với hàng triệu bạn nhỏ cùng lứa lành lặn hơn đang theo dõi câu chuyện của hai chị em trên màn ảnh truyền hình, cô bé Thu đã nói gọn lọn : “Dù bạn có xấu xí, thấp tè hay thọt chân đi nữa thì đừng bao giờ chê bai hay chối bỏ thân thể mình. Bởi vì rất có thể một người em, người anh, người chị nào đó của bạn đã không thể ra đời để dành sự sống cho bạn…”
Đỗ Minh Tuấn.