Chết lặng với nỗi đau mất chồng, tôi sống trong âm thầm buồn khổ.Lâu lắm rồi mới trở lại chốn này- chốn đã CƯU MANG gia đình tôi những tháng ngày chồng tôi – thầy Trương Thanh Hải - điều trị bệnh.Vào góc tưởng nhớ,tôi không sao ngăn được nước mắt . Tôi thật sự xúc động trước những tấm lòng của \\\"NGƯỜI TÔI CƯU MANG\\\". Những tấm lòng đã cùng chia sẻ, cùng xót đau trước phận người. Có lẽ ở một nơi nào đó hương hồn người đã khuất cũng cảm thấy ấm áp. Xin “NGƯỜI TÔI CƯU MANG” hãy nhận ở tôi niềm tri ân sâu sắc.
Nguyễn Thị Kim Nguyệt – vợ thầy Hải( đã mất) ở
Bình Quý- Thăng Bình- Quảng Nam
Xin tâm tình về cuộc sống hiện tại của tôi qua một bài thơ nhỏ:
CHIỀU
Chiều rưng biệt…
một góc sân trường lặng lẽ
đau niềm riêng
hẫng hụt bóng một người
Định mệnh trói chân
người nằm lại với gò đồi quạnh vắng
nửa hồn về chết lặng kiếp Vọng Phu!
Chiều rong ruổi…
nẻo xưa hiện hình trong cõi nhớ
thoáng đã mờ xa… xa mãi …
mãi xa…
hương thổn thức tìm về trêu chọc
giọt nôn nao đầu đền bỏ ngỏ mảnh duyên
hồn quắt quay bờ tôi côi cút
đơn phương một đời chới với chữ duyên
Chiều loang tím…
em một mình trên lối
vẫn như xưa!
Thật em vẫn như xưa?
Chiều loang tím
em một mình trên lối
hờn dỗi với hồn mình
hờn dỗi với lặng im.
Chiều loang tím
em một mình trên lối
lo toan đời thường oằn dội xuống mảnh vai
bấn loạn chơi vơi lúc con đau khi nằm bệnh
không người
Chiều loang tím
em một mình trên lối
nhói đau tiếng con thơ
thao thức tiếng học trò
những thanh âm
như phép nhiệm màu
khẽ chạm vào cõi lặng
gạn lọc với đời chút ý vị …
bờ tôi
21-5-2014