Sài gòn đã vào những mùa mưa, những cơn mưa như bất chợt và dai dẵng. Những cơn mưa phần nào làm mát lạnh cho những tâm hồn của chúng ta trong những cái nắng gay gắt, nhưng những cơn mưa cũng vô tình làm cho những đôi vai thêm nặng trĩu hơn. Chúng ta sẽ thật hạnh phúc khi đựơc cùng chung vui với gia đình trong những bữa cơm chiều, bên gia đình trong những ngày cuối tuần vui vẻ và đựơc thỏa thích hòa mình vào trong cuộc sống tươi đẹp này. Nhưng có lẽ số phận đã không công bằng với tất cả mọi ngừơi. Hẳn những ai đã từng phải nằm viện hoặc có ngừơi thân yêu từng phải nằm viện sẽ càng thấu hiểu hơn đựơc sự lo âu, buồn phiền và mệt nhọc của mẹ em! Có một số phận mà do sự nông nổi, bản tính thích khẳng định bản thân của tuổi trẻ mà bản thân em đang phải gánh chịu một hậu quả rất nặng nề và đau xót. Số phân không may mắn đó chính là trừơng hợp của sinh viên Lưu Thanh Điền, 22 tuổi, sinh viên trừơng cao đẳng Kinh Tế- Công Nghệ. Do em nghe nói ăn ốc sên sống có lợi cho sức khỏe mà em đã tìm ốc sên sống để ăn. Hậu quả là em phải nhập viện với tình trạng tổn thương não rất nặng. em liên tục mê man bất tỉnh phải thở bằng máy. Em đã nhập viện tính đến nay cũng gần 10 tháng trời ( em nhập viện ngày 28/8/09). Bao nhiêu ngày em nằm viện là bấy nhiêu ngày mẹ em phải sống trong nhà chờ tin với tâm trạng lo lắng và bất an bất kể dù trời nắng như lửa đốt hay trời mưa giông bập bùng. Khi mùa xuân về, trăm hoa đua nở, ngừơi người vui xuân thì cũng là lúc em và những ngừơi thân đang phải lo toan trong bệnh viện. Chứng kiến bao nhiêu bệnh nhân đến rồi khỏi bệnh ra về mà lòng của mẹ em không khỏi bồi hồi xót xa. Mẹ cũng mong có một ngày con mẹ đựơc như vậy nhưng biết đến bao giờ ? và điều đó ngày càng xa vời hơn khi gánh nặng kinh tế bây giờ đã trở nên quá nặng. Ngay cả những bữa cơm của mẹ em bây giờ cũng phải nhờ đến sự hảo tâm trong bệnh viện và những ngừơi thăm nuôi bệnh nhân khác ban cho- thật đáng quý cho tình người của những ngừơi thân nhân đồng cảnh ngộ. Nhưng sự giúp đỡ của họ cũng chỉ dừng lại ở những bữa cơm dành cho me chứa không thế giúp trực tiếp để em có tiền chữa bệnh, bởi bản thân họ cũng đang phải đi chăm bệnh nhân kia mà! Những đồng tiền giúp em chữa bệnh giờ đây cũng đang là những đồng tiền cuối cùng mà gia đình em còn có thể vay nơ đựơc trong khi đó tài sản nhà em bây giờ đã chẳng còn gì nũa rồi! rồi đây em sẽ ra sao nếu những nỗ lực của gia đình em đang trở thành bất lực. Thật đau xót thay khi chứng kiến con mình gặp nạn mà bản thân mình lại bất lực – một nỗi đau xé lòng. Lúc này hẵn trong xâu thẳm tâm hồn em đang ao ứơc được khỏe lại, đựơc trở về trừơng, đựơc tiếp tục thực hiện tiếp những ứơc mơ, những dự định cua một thời tuổi trẻ, đựơc hòa mình vào trong cuộc sống và được về nhà để cho những ngừoi thân yêu bớt buồn. Để biến những điều đó trở thành sự thật, gia đình em đã phải nỗ lực hết sức bất kể phải bán tài sản chảng có giá trị là bao hay cho dù phải vay nợ, vì vậy mà gia đình em giờ đây đã trở thành con nợ của rất nhiều ngừơi và ngay cả đối với bệnh viện. Mọi sự cố gắng của gia Đình em giờ đậy đang trở thành bất lực trong khi đó với chi phí mỗi ngày lên tới gần 500 000 tiền viện phí thì số tiền nợ của gia đình em giờ đây đang ngày càng tăng dần. còn gì hạnh phúc hơn khi trong lúc tuyệt vọng này gia đình em nhận đựơc sự quan tâm, sự sẻ chia của tất cả chúng ta để thắp lên hy vọng. xin hãy chung tay chia sẻ với gia đình em để giúp em viết tiếp một ứơc mơ giản dị: ƯỚC MƠ ĐƯỢC TRỞ THÀNH MỘT CON NGỪƠI !
Mọi sự quan tâm chia sẻ xin vui lòng liên hệ:
Cô Nguyễn Thị Nhậm ( cô hồng- mẹ của sinh viên Điền )
Khoa Việt Anh ( khoa não)
Bệnh viện Bệnh Nhiệt Đới, đừơng Hàm Tử, phừơng 1. Quận 5, tp HCM
Số điện thoại: 0932 152 170 gặp cô Nhậm ( cô Hồng )