Cuối cùng thì Trời đã không phụ lòng người,sau hai lần tiếp cận không thành công,lần thứ ba tôi đã tiếp cận được với cô giáo Điều Cô còn rất trẻ,cô sinh năm 1984, là giáo viên dạy môn Vật lý tại Trường THCS Mường Vi, Bát Xát,Lào Cai. Câu chuyện được mở đầu về tình cảm của cô giáo và học sinh vùng cao: “chị ơi em thương chúng nó lắm,học sinh của em biết em bị thế này ngày nào cũng gọi điện hỏi thăm, hôm xảy ra tai nạn cả trường quyên góp được 800 nghìn đồng để em lên Hà nội chữa bệnh”.Hơn hai tiếng liền hai chị em ngồi tâm sự,hàn huyên về đủ thứ chuyện trên đời,rồi cuối cùng tôi vẫn phải quay trở lại với mục đích chính là tìm hiểu thông tin về cô để đưa hòan cảnh của cô đến với nhiều hơn nữa những tấm lòng nhân ái
Đã hơn một tuần trôi qua,nhìn vào ánh mắt cô tôi vẫn thấy còn nguyên đó nỗi đau mất mát quá lớn, một tai nạn không may đã xảy đến khiến cả hai vợ chồng cô bị bỏng nặng, người chồng rất đỗi thương yêu của cô kém may mắn hơn,khi xe cấp cứu đưa đến viện E thì anh đã trút hơi thở cuối cùng, để lại người vợ trẻ đang hàng ngày hàng giờ đang phải chịu nỗi đau cả về mặt thể xác và tinh thần. Cô được chuyển vào Khoa Hôi sức cấp cứu Viện Bỏng Quốc gia trong tình trạng hoảng loạn cực độ về tinh thần,suốt một tuần liền cô thu mình lại như để gặm nhấm nỗi mất mát quá lớn.
Nhưng nỗi đau dù lớn cũng phải qua đi, cô như vỡ òa trong nước mắt khi quyết định tâm sự với tôi về cái ngày định mệnh đó,cô không muốn nhắc đến nó nhiều, điều bây giờ cô đang mong mỏi là sớm chữa khỏi bệnh để bớt đi gánh nặng lên đôi vai mẹ già, người mà hàng ngày dù tuổi cao sức yếu vẫn phải đem gánh rau ra chợ bán,ki cóp từng đồng để gửi xuống cho con gái chữa bệnh,nghẹn ngào trong nước mắt: “chị ơi em thương mẹ em nhiều lắm,em chỉ muốn ra khỏi đây thật nhanh để về đỡ đần mẹ và còn lo may chay, thờ cúng cho chồng”. Hiện tại chỉ có bố cô là người chăm sóc con gái,những sinh hoạt hàng ngày của phụ nữ kể ra cũng thật bất tiện đối với người đàn ông lớn tuổi nhưng thật sự không có sự lựa chọn nào khác vì nhà quá neo người.
Tôi cảm thấy mình như nợ cô một điều gì đó,rất vui mừng khi tiếp cận được với cô nhưng cũng thêm một nỗi lo nữa là làm sao kêu gọi được thật nhiều tấm lòng hảo tâm chia sẻ cùng cô cả về mặt vật chất và tinh thần
Rất mong những tấm lòng nhân ái cùng mở rộng vòng tay với cô giáo Điều
Mọi sự giúp đỡ xin gửi về cô Nguyễn Thị Điều,tầng 2 khoa hồi sức cấp cứu, Viện Bỏng Quốc gia
Liên hệ Ông Nguyễn Văn Thang (bố cô Điều) 01679845422
Và một điều cuối cùng cô Điều mong muốn có thêm thật nhiều người bạn đến với cô, cùng cô sẻ chia nỗi đau về tinh thần,xin mượn câu nói của cô Điều để kết thúc bài viết này: “Nếu ngày nào cũng có người đến chơi với em thế này thì em vui lắm”,câu chuyện của hai chị em còn dông dài nhưng vì một số lý do tế nhị tôi đã hứa với cô là chỉ đưa những thông tin như tôi đã viết ở trên.