Tác giả Chủ đề: Điều ước của hội Viemsonao  (Đã xem 34184 lần)

0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.

Ngủ rồi FireWall

  • Thành Viên
  • *
  • Bài viết: 69
  • Thích 0
Trả lời #9 vào: 14-11-2010 17:08:21
tks bac cuong.nguyen, thay bai viet ve Chu Dung Co bao gom tat ca cac y mà các bác đề cập trong topic nay he he he  B)

 


Ngủ rồi cuong.nguyen

Trả lời #8 vào: 14-11-2010 14:06:15
Góp vui với Theanh bài viết này của Chu Dung Cơ, chac cung chung hoi viemsonao duoc do hehehe...

HIỂU ĐỜI

Tháng ngày hối hả, đời người ngắn ngủi, thoáng chốc đã già. Chẳng dám nói hiểu hết mọi lẽ nhân sinh nhưng chỉ có hiểu đời thì mới sống thanh thản, sống thoải mái.

Qua một ngày mất một ngày.
Qua một ngày vui một ngày.
Vui một ngày lãi một ngày.

Hạnh phúc do mình tạo ra. Vui sướng là mục tiêu cuối cùng của đời người, niềm vui ẩn chứa trong những sự việc vụn vặt nhất trong đời sống, mình phải tự tìm lấy. Hạnh phúc là cảm giác, cảm nhận, điều quan trọng là ở tâm trạng.


Tiền không phải là tất cả nhưng không phải không là gì. Đừng quá coi trọng đồng tiền, càng không nên quá so đo, nếu hiểu ra thì sẽ thấy nó là thứ ngoại thân, khi ra đời chẳng mang đến, khi chết chẳng mang đi. Nếu có người cần giúp, rộng lòng mở hầu bao, đó là một niềm vui lớn. Nếu dùng tiền mua được sức khỏe và niềm vui thì tại sao không bỏ ra mà mua? Nếu dùng tiền mà mua được sự an nhàn tự tại thì đáng lắm chứ! Người khôn biết kiếm tiền biết tiêu tiền. Làm chủ đồng tiền, đừng làm tôi tớ cho nó.

“Quãng đời còn lại càng ngắn thì càng phải làm cho nó phong phú”. Người già phải thay đổi quan niệm cũ kỹ đi, hãy chia tay với “ông sư khổ hạnh”, hãy làm “con chim bay lượn”. Cần ăn thì ăn, cần mặc thì mặc, cần chơi thì chơi, luôn luôn nâng cao chất lượng cuộc sống, hưởng thụ những thành quả công nghệ cao, đó mới là ý nghĩa sống của tuổi già.

Tiền bạc là của con, địa vị là tạm thời, vẻ vang là quá khứ, sức khỏe là của mình.
Cha mẹ yêu con là vô hạn; con yêu cha mẹ là có hạn.
Con ốm cha mẹ buồn lo; cha mẹ ốm con nhòm một chút hỏi vài câu là thấy đủ rồi.
Con tiêu tiền cha mẹ thoải mái; cha mẹ tiêu tiền con chẳng dễ.
Nhà cha mẹ là nhà con; nhà con không phải là nhà cha mẹ.
Khác nhau là thế, người hiểu đời coi việc lo liệu cho con là nghĩa vụ, là niềm vui, không mong báo đáp.

Chờ báo đáp là tự làm khổ mình.

Ốm đau trông cậy ai? Trông cậy con ư? Nếu ốm dai dẳng chẳng có đứa con có hiếu nào ở bên giường đâu (cửu bệnh sàng tiền vô hiếu tử). Trông vào bạn đời ư? Người ta lo cho bản thân còn chưa xong, có muốn đỡ đần cũng không làm nổi.

Trông cậy vào đồng tiền ư? Chỉ còn cách ấy.

Cái được, người ta chẳng hay để ý; cái không được thì nghĩ nó to lắm, nó đẹp lắm. Thực ra sự sung sướng và hạnh phúc trong cuộc đời tùy thuộc vào sự thưởng thức nó ra sao. Người hiểu đời rất quý trọng và biết thưởng thức những gì mình đã có, và không ngừng phát hiện thêm ý nghĩa của nó, làm cho cuộc sống vui hơn, giàu ý nghĩa hơn.

Cần có tấm lòng rộng mở, yêu cuộc sống và thưởng thức cuộc sống, trông lên chẳng bằng ai, trông xuống chẳng ai bằng mình (tỷ thượng bất túc tỷ hạ hữu dư), biết đủ thì lúc nào cũng vui (tri túc thường lạc).

Tập cho mình nhiều đam mê, vui với chúng không biết mệt, tự tìm niềm vui.
Tốt bụng với mọi người, vui vì làm việc thiện, lấy việc giúp người làm niềm vui.

Con người ta vốn chẳng phân biệt giàu nghèo sang hèn, tận tâm vì công việc là coi như có cống hiến, có thể yên lòng, không hổ thẹn với lương tâm là được. Huống hồ nghĩ ra, ai cũng thế cả, cuối cùng là trở về với tự nhiên. Thực ra ghế cao chẳng bằng tuổi thọ cao, tuổi thọ cao chẳng bằng niềm vui thanh cao.

Quá nửa đời người dành khá nhiều cho sự nghiệp, cho gia đình, cho con cái, bây giờ thời gian còn lại chẳng bao nhiêu nên dành cho mình, quan tâm bản thân, sống thế nào cho vui thì sống, việc nào muốn thì làm, ai nói sao mặc kệ vì mình đâu phải sống vì ý thích hay không thích của người khác, nên sống thật với mình.

Sống ở trên đời không thể nào vạn sự như ý, có khiếm khuyết là lẽ thường tình ở đời, nếu cứ chăm chăm cầu toàn thì sẽ bị cái cầu toàn làm cho khổ sở. Chẳng thà thản nhiên đối mặt với hiện thực, thế nào cũng xong.


Tuổi già tâm không già, thế là già mà không già; Tuổi không già tâm già, thế là không già mà già. Nhưng xử lý một vấn đề thì nên nghe già.

Sống phải năng hoạt động nhưng đừng quá mức. Ăn uống quá thanh đạm thì không đủ chất bổ; quá nhiều thịt cá thì không hấp thụ được. Quá nhàn rỗi thì buồn tẻ; quá ồn áo thì khó chịu…. Mọi thứ đều nên “vừa phải”.

Người ngu gây bệnh (hút thuốc, say rượu, tham ăn tham uống…).
Người dốt chờ bệnh (ốm đau mới đi khám chữa bệnh).
Người khôn phòng bệnh, chăm sóc bản thân, chăm sóc cuộc sống.
Khát mới uống, đói mới ăn, mệt mới nghỉ, thèm ngủ mới ngủ, ốm mới khám chữa bệnh… Tất cả đều là muộn.

Chất lượng cuộc sống của người già cao hay thấp chủ yếu tùy thuộc vào cách tư duy, tư duy hướng lợi là bất cứ việc gì đều xét theo yếu tố có lợi, dùng tư duy hướng lợi để thiết kế cuộc sống tuổi già sẽ làm cho tuổi già đầy sức sống và sự tự tin, cuộc sống có hương vị; tư duy hướng hại là tư duy tiêu cực, sống qua ngày với tâm lý bi quan, sống như vậy sẽ chóng già chóng chết.

 

Chơi là một trong những nhu cầu cơ bản của tuổi già, hãy dùng trái tim con trẻ để tìm cho mình một trò chơi ưa thích nhất, trong khi chơi hãy thể nghiệm niềm vui chiến thắng, thua không cay, chơi là đùa. Về tâm và sinh lý, người già cũng cần kích thích và hưng phấn để tạo ra một tuần hoàn lành mạnh.

 “Hoàn toàn khỏe mạnh”, đó là nói thân thể khỏe mạnh, tâm lý khỏe mạnh và đạo đức khỏe mạnh. Tâm lý khỏe mạnh là biết chịu đựng, biết tự chủ, biết giao thiệp; đạo đức khỏe mạnh là có tình thương yêu, sẵn lòng giúp người, có lòng khoan dung, người chăm làm điều thiện sẽ sống lâu.

Con người là con người xã hội, không thể sống biệt lập, bưng tai bịt mắt, nên chủ động tham gia hoạt động công ích, hoàn thiện bản thân trong hoạt động xã hội, thể hiện giá trị của mình, đó là cuộc sống lành mạnh.

Cuộc sống tuổi già nên đa tầng đa nguyên, nhiều màu sắc, có một hai bạn tốt thì chưa đủ, nên có cả một nhóm bạn già, tình bạn làm đẹp thêm cuộc sống tuổi già, làm cho cuộc sống của bạn nhiều hương vị, nhiều màu sắc.

Con người ta chịu đựng, hóa giải và xua tan nỗi đau đều chỉ có thể dựa vào chính mình. Thời gian là vị thầy thuốc giỏi nhất. Quan trọng là khi đau buồn bạn chọn cách sống thế nào.

Tại sao khi về già người ta hay hoài cựu (hay nhớ chuyện xa xưa)? Đến những năm cuối đời, người ta đã đi đến cuối con đường sự nghiệp, vinh quang xưa kia đã trở thành mây khói xa vời, đã đứng ở sân cuối, tâm linh cần trong lành, tinh thần cần thăng hoa, người ta muốn tim lại những tình cảm chân thành. Về lại chốn xưa, gặp lại người thân, cùng nhắc lại những ước mơ thuở nhỏ, cùng bạn học nhớ lại bao chuyện vui thời trai trẻ, có như vậy mới tìm lại được cảm giác của một thời đầy sức sống. Quý trọng và được đắm mình trong những tình cảm chân thành là một niềm vui lớn của tuổi già.

Nếu bạn đã cố hết sức mà vẫn không thay đổi tình trạng không hài lòng thì mặc kệ nó! Đó cũng là một sự giải thoát. Chẳng việc gì cố mà được, quả ngắt vội không bao giờ ngọt.

Sinh lão bệnh tử là quy luật ở đời, không chống lại được. Khi thần chết gọi thì thanh thản mà đi. Cốt sao sống ngay thẳng không hổ thẹn với lương tâm và cuối cùng đặt cho mình một dấu châm hết thật tròn.

cuong.nguyen suu tam

 B)

 
The following users thanked this post: YeuThuong


Ngủ rồi cuong.nguyen

Trả lời #7 vào: 14-11-2010 13:42:04
FW ẩn cư lâu ngày, giờ tái xuất (mới on-line chứ chưa thấy đi ra khỏi cửa  :laugh: ) thấy công phu tu luyện cũng có chút tiến bộ rồi đó, tại hạn xin thành tâm chúc mừng các hạ...

Nhưng theo em thì bác cũng ko nên ngồi nhà tu luyện lâu quá, quy ẩn giang hồ nhiều khi cũng ko hẳn là hiệu quả đâu bác FW ah, hay bác cứ nhu các anh chị em DD, lăn xả vào cuộc sống để chiêm nghiệm, cảm nhận từ đó kiểm tra lại Tâm xem thế nào biết đâu lại ngộ ra vài cái mới giúp ích cho việc tu luyện của bác từ trực quan sinh động (hay thực tế phũ phàng cũng không chừng ;) ) he he he

Chúc bác vui vẻ và an lạc ah...  B)

cuong.nguyen

 


Ngủ rồi FireWall

  • Thành Viên
  • *
  • Bài viết: 69
  • Thích 0
Trả lời #6 vào: 14-11-2010 13:09:06
Đọc bài Kelvin và Ken viết mình thấy các bạn đều là những hành giả Phật Pháp của ngày nay, lành thay, lành thay, FW cũng muốn viết vài dòng góp vui với Thế Anh cho xôm tụ...

Đôi khi thường tự hỏi tại sao bản thân hay thích giúp người này người khác, tại sao lại xúc động trước những hoàn cảnh khó khăn gặp được ở đâu đó trên đường đời, tại sao lại mừng vui khi thấy có người nhận lời giúp đỡ những người khó khăn một cách rất tự nhiên, tại sao lại cảm phục và trong lòng như có tiếng reo vui khi thấy một anh bảo vệ rút tiền túi ra tặng một bà lão hành khất tóc bạc lưng còng ngả nón xin tiền trước cửa ngân hàng vào một buổi sáng thứ 7...

Những suy nghĩ, những câu hỏi tại sao đó đôi khi cứ hiện ra trong đầu, phải chăng những hành động tạm gọi là hành thiện đó cũng xuất phát từ khát vọng, ước muốn được thỏa mãn cái bản Ngã của cá nhân, hành thiện là Vì mong cho người khác vượt qua khó khăn hay Vì bản thân muốn tìm cảm giác hạnh phúc, thỏa mãn khi thấy người khác vượt qua khó khăn với sự giúp đỡ nhỏ nhoi của mình? hay hành thiện là để bù đắp lại những lỗi lầm đã gây ra trước đó cho một người khác với mong cầu đổi lại một giấc ngủ an lành trong đêm..., than ôi thật khó mà phân định được...

Có rất nhiều lý do để hành Thiện, nhưng có vẻ cùng xuất phát từ một nguồn gốc, đó là Thiện Căn vốn có trong mỗi cá nhân, Cái hạt giống này dường như đã được cài đặt sẵn trong người từ lúc sinh ra và lớn lên cùng năm tháng với chủ nhân của nó, ko phân biệt tuổi tác, giàu nghèo, địa vị hay mục đích, tất cả đều mọi người có thể hành Thiện...

Như vậy, không hành thiện, hoặc hành vi bất thiện là xấu hay tốt, liệu cứ chỉ có ban mai mà ko có hoàng hôn là tốt ko, không có điều ác làm sao biết cái gì là Thiện, ko có tà ma làm sao biết ai là thánh thần, ko có âm làm sao biết dương là gì... dường nhu quy luật cuộc sống cứ là thế từ ngàn đời, Âm Dương, Chánh Tà, Thiện Ác, Quỷ Thần, Quân Tử Tiểu Nhân... luôn là những cặp đối lập nhưng cùng tồn tại song hành và hỗ trợ bổ sung cho nhau, tương sinh đấy mà cũng tương khắc đấy, thiếu 1 cái, thì cái kia cũng chẳng còn.  Ko có người gặp khó khăn thì mấy anh họ Mạnh tên Thường Quân cũng chả có đất mà tung hoành các bác nhỉ...

Hix, lòng vòng lộn xộn quay lại cũng là 1 chữ Tâm, thôi thì cố gắng lắng nghe trọn vẹn tiếng lòng (tiếng nói của Tâm), vượt qua cái hạn hẹp của ý thức, ngôn từ, khái niệm, hãy trãi lòng ra, ngắm nghía, quán sát, chiêm nghiệm, và không phán xét bằng tâm trí, biết đâu sẽ thấy được cái chân tánh cái đa diện của mọi sự, từ đó sẽ chằng còn thấy buồn đau, lo lắng, chẳng còn phân biệt chánh tà, thiện ác, mà sẽ chỉ thấy sự thú vị, màu sắc, và mùi vị hấp dẫn của vạn vật của mọi hoàn cảnh và tình huống trong cuộc sống muôn màu này...

Vài dòng tám chiều CN, anh em DD đọc rồi bỏ qua nhe he he he

Thiện Tai Thiện Tai...  B)



FW

Om......

 


Ngủ rồi Theanh

Trả lời #5 vào: 14-11-2010 03:29:48
Ui, sao lâu rồi Hội Viemsonao.com yếu quá vậy các bác? Hãy hát điệp khúc: \\\"Em có một ước ao, em có một khát khao\\\" đi cho vui cửa vui nhà các bác ơi, ới, ời...

Chúc các bác cuối tuần có những giấc mơ đẹp! Cầu xin cho các bác cứ 10 điều ước thì có đến 11 điều thành hiện thực, 1 điều dư ra là để ước cho người khác.

 


Ngủ rồi k87yeng

  • Thành Viên Gắn Kết
  • Người Tôi Cưu Mang
  • ****
  • Bài viết: 1.171
  • Thanked: 54 times
  • Thích 2
  • Giới tính: Nữ
Trả lời #4 vào: 10-10-2010 12:25:50
Tri túc

Ngày nọ, một ông vua đến viếng thăm Bụt và đặt một câu hỏi: “Khi trẫm nhìn vào những đệ tử của ngài, trẫm cảm nhận được sự bình an, sự vui vẻ và màu da chói sáng của họ. Trẫm cũng nghe rằng họ chỉ ăn mỗi ngày một bữa, nhưng thực sự trẫm không thể nào hiểu nổi làm sao họ có thể duy trì một đời sống như thế này?”. Bụt đã trả lời vị quân vương này thật tuyệt mĩ: “Các đệ tử của Như Lai không hối hận về những gì có lẽ đã làm trong quá khứ nhưng chỉ tiếp tục làm nhiều và nhiều hơn nữa những thiện nghiệp. Thật không thể bằng sự hối lỗi dày vò, cầu nguyện hay van vỉ mà chỉ bằng việc làm tốt đẹp như giúp đỡ người khiến ai đã phạm tội lỗi trong quá khứ vượt qua được (cảm giác) tội lỗi. Đệ tử của Như Lai không bao giờ lo lắng về tương lai. Họ bằng lòng với những gì mà họ nhận được, và đây chính là đức tính biết đủ. Họ cũng không bao giờ nói rằng điều này thứ kia là không đủ cho họ. Đây là cách sống của họ. Do đó họ có thể duy trì một trạng thái bình an, vui vẻ và tỏa sáng hào quang chính là kết quả của sự tri túc.”

Bất cứ ai cũng có thể thử duy trì sự vui vẻ này bằng cách tri túc – biết đủ. Nếu có ai đó hỏi rằng tại sao chúng ta không thể bằng lòng với đời sống của chúng ta mặc dù chúng ta có nhiều thứ hơn là chúng ta cần, thì câu trả lời đúng đắn là gì? Câu trả lời đúng đắn nên là: “Chúng ta không có sự biết đủ”. Nếu chúng ta quả thật có sự tri túc thì chắc chắn là ta không bao giờ nói rằng chúng ta không bằng lòng với điều này hay với điều kia. Chúng ta không thể thỏa mãn với chính mình vì sự xung đột giữa lòng tham không đáy của chúng ta với định luật vô thường.

Một trong những lời khuyên tốt nhất của Bụt cho chúng ta để thực hành như một nguyên tắc sống là “Tri túc là tài sản lớn nhất”. Một người giàu có thì không nhất thiết là một người giàu về tiền bạc, của cải vật chất.

Một kẻ giàu có thì thường xuyên lo sợ cho mạng sống của y. Y thường xuyên ở trong trạng thái nghi ngờ và sợ hãi, nghĩ rằng người ta đang chờ đợi để bắt cóc y! Một kẻ giàu sụ không dám đi ra ngoài mà không có cảnh vệ, và mặc dù đã có rất nhiều cổng sắt và ổ khóa trong nhà, y vẫn không thể ngủ an giấc mà không bị quấy rầy bởi sợ hãi và lo lắng.

Hãy xem, một người tri túc thì quả là một người rất may mắn bởi vì tâm anh ta không phải vướng bận những quấy rầy kia. Anh ta quả là giàu. Vậy thì, thế nào thì được gọi là tri túc? Khi ai đó nghĩ “chừng này cũng đủ cho tôi và cho gia đình tôi và tôi không muốn gì hơn nữa”, đó chính là sự tri túc. Nếu mọi người đều nghĩ được như thế này thì quả là không có vấn đề gì. Khi chúng ta duy trì sự tri túc này, ganh ghét có thể sẽ không bao giờ khống chế tâm chúng ta và bởi vậy chúng ta để mặc cho người khác thụ hưởng đời sống của họ. Nếu không có sự ganh ghét thì sân hận cũng không thể sinh khởi. Nếu không có sân hận thì không có bạo động, đổ máu và mọi người đều có thể sống một cách hòa bình.

Một đời sống tri túc luôn cho ta hy vọng và sự tự tin. Đây không phải chỉ là lý tưởng. Đã hơn 25 thế kỷ chư Tăng ni trong giáo pháp của Bụt đã sống một cách hòa hợp như vậy. Họ chỉ có tứ vật dụng là thức ăn, y áo, chỗ ở và thuốc chữa bệnh. Không có ai cần gì nhiều hơn để sinh tồn. Và nhiều Phật tử, họ đã sống một cách rất tri túc, không cho phép tham lam khống chế những gì là căn bản cần thiết. Quả đáng ngạc nhiên, để trở thành tri túc, chúng ta chẳng cần bao nhiêu.

Theo Tạp chí Phật học
http://chungta.com/Desktop.aspx/ChungTa-SuyNgam/Dao-Duc/Nhung_loi_ich_cua_tri_tuc/

 


Ngủ rồi KevinHieu

Trả lời #3 vào: 07-10-2010 18:01:19
Em không hái sao trời mà em hái những ngôi sao lấp lánh trong ánh mắt của cô chú Ba ấp Vàm Kinh khi dẫn bọn em đi thăm ông Năm Saigon, người cùng khổ trong ấp, trong mắt chị Nguyên bán trái cây ở biển Tân Thành khi bỏ buổi mưu sinh dẫn đường cho em tới gặp bà Chín Liệu, bị tiểu đường không có tiền mua thuốc, nhà nghèo nhất ấp Cầu Muống, trong mắt anh xe ôm đầu ấp Ô Răng khi nghe em hỏi thăm về gia đình em Thi, mặc dù không biết là ai (do ba của Thi dùng tên thường gọi khác tên giấy tờ) vẫn nhiệt tình chạy đi khắp ấp để kiếm dùm rùi dẫn đường cho bọn em vô tới tận cửa nhà, trong mắt chị hàng xóm đầu lộ nhà em Rớt ở ấp Đông Hưng 3, đã cho bọn em gửi nhờ xe máy rùi lội bộ dẫn bọn em vô nhà Rớt (vì xe máy không chạy vô được).

Hãy tưởng tượng nụ cười mãn nguyện trên khuôn mặt những con người ấy, khi nhận lời cám ơn của bọn em cùng câu nói chân thành \\\" cô chú anh chị cũng nghèo, cũng phải bươn trải mưu sinh, không giúp được tiền bạc cho những người nghèo khó hơn mình, nhưng việc cô chú anh chị đã giúp bọn em tìm được những hoàn cảnh éo le này để có thể giúp đỡ họ thì các anh chị cũng đã tạo phước đức rất nhiều cho mình rùi \\\"

Em không tham lam như anh TheAnh đòi tới 5 điều ước lận, em chỉ xin có 2 điều mà thui :

Một là em ước gì mọi người đều hiểu được ý nghĩa của 2 từ \\\" Tri Túc \\\", đây là cánh cửa để mở ra một thế giới mới, một sự thay đổi của Thân và Tâm, mà em đang mon men đẩy nhẹ nó để dòm vô, chứ chưa dám bước vào ...

Hai là em ước em có thêm 2 điều ước nữa, để dành đó khi có dịp lấy ra xài ...

Thân tặng anh chủ topic lời nguyện sau :

\\\" Địa Ngục Vị Không, Thề Bất Thành Phật
Chúng Sanh Độ Tận, Phương Chứng Bồ Đề \\\"

Nam Mô Đại Nguyện Địa Tạng Vương Bồ Tát

 


Ngủ rồi fullmoon_107

  • Thành Viên Gắn Kết
  • Người Tôi Cưu Mang
  • ****
  • Bài viết: 712
  • Thanked: 88 times
  • Thích 0
Trả lời #2 vào: 07-10-2010 14:01:28
em thì ước mình bít \\\"nhảy cóc\\\" như trong phim \\\" Người nhảy cóc\\\" có thể đi từ nời này sang nơi khác chỉ trong nháy mắt...!!! để có thể đứng từ nóc nhà mình bước 1 bước là rời xuống đất....!!! nhầm bước 1 bước là tới chỗ mình cần xác mình :laugh:  chứ em mà đi trực thăng như anh Theanh nói xuống dưới miền tây tưởng là cò bắn hạ là khổ đời em....với lại nhảy cóc thì khỏi phải qua phà wa cầu... hehe em hẻm biết bơi nên ước mơ vậy cho nó cao sang... :P

 


Ngủ rồi Theanh

Trả lời #1 vào: 07-10-2010 13:02:05
Hello các bác!
Em vốn xuất thân từ một gia đình nhà nông ít đất, lắm mồm, hay chửi, từ bé lại ở nhà ngàn sao nên em có bệnh mộng du kinh niên, nửa đêm hay với tay hái sao trời rồi cười điệu cười Viemsonao một mình...

Em nghĩ, ở cái diễn đàn này cũng có lắm bác giống em, nên mới mạo muội lập ra cái Topic tưng ta lưng... này để anh em thỏa mãn cái thú hái sao trời.

Tại Topic này các bác cứ thỏa lòng ước. Cứ mơ giữa ban ngày, mơ lúc nửa đêm, mơ lúc tỉnh, mơ ở ruộng, mơ ở toilet, mơ trong lúc trần văn truồng... Tất cả đều được chấp nhận, vì chất lượng của giấc mơ không bị ảnh hưởng bởi thời gian và địa điểm mơ các bác ạ!

Điều kiện tham dự hết sức đơn giản: Nếu chỉ có năm điều ước cho NTCM, bạn sẽ ước gì? Vậy thôi, cứ mơ đi, đừng để những giấc mơ tuyệt chủng...

Em thì mơ thế này:
-CLB Xác minh mỗi miền sẽ có một chiếc trực thăng bay phạch phạch như con chuồn chuồn cái. Chiếc chuồn chuồn cơ ở CLB Xác minh - Miền Nam sẽ do phi công kiêm tài tử điện ảnh KevinHieu điều khiển. Mà loại chuyên cơ này phải rất đặc biệt mới chịu, có thể đáp được trên các mái nhà lá xiêu vẹo ở vùng sông nước Miền Tây. Nếu cần, nó có thể biến thành xuồng rồi bơi như cái ả TrangVitgioi...

-Tập 2 em mơ rằng, những \\\"bí kíp\\\" ở quán cơm sẽ được Võ sư Banbe6x nâng lên tầm võ đạo trong một bài Chảo quyền nào đấy... Bác này sẽ dùng Chảo quyền đi biểu diễn ở hết 64 tỉnh thành, rồi băng qua Manila, Bangkok, Jakata... để tỷ thí với nhiều môn phái Thiện nguyện khác.

-Tập 3, em mơ thành viên NTCM đông như quân Nguyên, quỹ NTCM dồi dào như nước sông Nile. Tổ điều phối trở thành những kẻ cù bơ cù bất vì thất nghiệp, vì tiền phát cho người nghèo chẳng cần phải đếm...

-Tập 4, em lại mơ thấy mình lang thang giữa chợ, vì NTCM chẳng còn tồn tại, vì người nghèo chẳng còn, ai cũng sẵn sàng móc tiền năn nỉ người dưng xài... Sáng em ghé nhà chị Tư Gò Vấp ăn cháo, trưa ghé Ngô Quyền kiếm cơm. Bệnh thì có nhà thương thí NTCM, chết có chú ba Oanh lo đám, đem thây tàn gửi đất Cai Lậy trong cái nghĩa trang từ thiện của anh Dũng... Ôi, đời vô tư lự...!

-Tập cuối, em mơ thấy từ bên kia thế giới, các bạn mình ở NTCM đã mâm cỗ, chè rượu, thịt chó chờ sẵn rước tôi sang. Hỏi ra mới biết đó là địa ngục, bạn mình chẳng ai lên thiên đàng cả, vì địa ngục còn lắm thú vui...