Buổi khai giảng lớp học sáng nay thật vui và vô cùng ý nghĩa. Niềm vui không chỉ đến với các thầy cô giáo tình nguyện mà còn lan tỏa trong ánh mắt và nụ cười của 16 em học sinh ở cái xóm lao động nghèo này. Tất cả các em đều rất ngoan và đặc biệt đều rất háo hức được đi học.
Cái lớp học nhỏ bé này có thể không khang trang, đầy đủ như trường học chính quy. Các \\\"thầy cô giáo\\\" cây nhà lá vườn có thể không chuyên nghiệp, bài bản như các thầy cô được đào tạo qua trường lớp. Nhưng trong ánh mắt bỡ ngỡ của tụi nhỏ, tất cả mọi thứ đang diễn ra đều đẹp như một giấc mơ. Mọi thứ có thể chưa được hoàn hảo như mong đợi nhưng tất cả những gì mà chúng ta có được ngày hôm nay, đó là một lớp học tràn đầy tình yêu thương mà các thành viên trong và ngoài diễn đàn NTCM đều mong muốn chung tay góp sức để bọn trẻ có được con chữ trong hành trang vào đời sau này.
Bà Năm ngồi ở góc lớp, trìu mến nhìn bọn nhỏ trả lời cô giáo, có lẽ bà vui lắm. Cái lớp học nhỏ bé mà bà đã cất công tạo dựng này tưởng đâu sẽ kết thúc khi mà tuổi bà ngày một cao, nhưng giờ đây nó đang được tiếp tục bởi những bạn trẻ tràn đầy tâm huyết.
Nhìn những ánh mắt háo hức, bỡ ngỡ khi được đi học, được nhận sách, tập, bút viết từ tay các thầy cô giáo. Không khỏi chạnh lòng khi ở tuổi các em, cuộc sống không may mắn đã không cho các em có một cơ hội được cắp sách tới trường như bao người bạn đồng trang lứa khác.
Nghe một đứa kể chuyện nó đã chăm sóc và dọn vệ sinh cho đứa em của nó như thế nào, chợt phì cười vì giọng nói ngô nghê như đọc thuộc lòng, bất ngờ khi nó chỉ mới chừng 5, 6 tuổi và lòng chợt như thắt lại khi nghe nó trả lời hồn nhiên : mẹ con bỏ con đi mất rồi...