Nhân chuyến lên nhà chị Hường, anh Thân, BIMMIC, Phuclehuu, flyandsky 99 đã ghé thăm nhà chú Ngọc Anh, tiện thể cập nhật thêm tình hình mới để mọi người rõ thêm.
Bệnh tình chú Ngọc Anh vẫn không khá hơn (vì thực tế lâu nay chưa hề được chữa trị đến nơi đến chốn), mà còn nặng hơn. Hiện nay, phần cổ của chú đã hoàn toàn tê cứng không thể cử động được. Hôm mấy anh em đến, chú nằm ở nhà một mình. Khi biết có người vào, chú lên tiếng nhưng hoàn toàn không thể trở mình để nhận biết là ai được. Chỉ đến khí anh Phuclehuu tiến đến, cúi xuống nhìn thẳng vào thì chú mới mừng rỡ nhận ra.
Nằm một chỗ với một cánh tay duy nhất còn cử động linh hoạt được, nhưng chú phải tự lo bữa ăn cho mình.
Sáng sớm, Nhật (con trai chú) và vợ phải đi về xuôi để làm thuê đến tối mịt mới về. Trước khi đi, Nhật để sẵn gạo trong nồi cơm điện đặt ở đầu giường cho chú, đến trưa chú quơ tay qua đầu để cắm phích điện nấu cơm và tự ăn.
Nói chuyện với 3 anh em, chú nói rõ một khát vọng và 1 nỗi lo của bản thân mình:
- Chỉ còn 3 tháng nữa là hết thời hạn được CMTX nên chú Ngọc Anh lo không biết sau đó sẽ sống như thế nào?
- Hiện tại trong người chú có rất nhiều thứ bệnh, tuy nhiên, ước muốn duy nhất của chú là được đi lại. Vì vậy chú muốn được một lần ra bệnh viện Phục hồi chức năng chỉnh hình Đà Nẵng để điều trị. Nếu y học bó tay thì chú mãn nguyện. \\\"Thà chú nằm một chỗ này mà đầu óc nó mê man luôn, không biết phải trái luôn thì còn đỡ khổ. Nhưng đằng này, đám cưới, đám giỗ bà con họ hàng, mình biết thì không thể làm ngơ được. Rồi cảm giác làm khổ con cái trong lúc nó khó khăn rất khó chịu\\\" - (lời chú Anh tâm sự).
Sáng sớm trước khi đi làm Nhật đều bế chú Anh ra trước sân hít thở không khí và vận động cánh tay - bộ phận duy nhất còn cử động được một lát. Sau đó là chuỗi thời gian nằm bất động một chỗ. Vì vậy, hễ có người đến, dù lạ hay quen chú đều níu kéo nói chuyện không muôn rời...
Mong cả nhà cùng xem xét và cho ý kiến thêm về trường hợp chú Anh, đặc biệt là nguyện vọng của chú.
Thân!