HOÀI NIỆM
Tôi viết bài thơ của đời tôi
Của thời mơ mộng đã xa xôi
Bảo lòng giữ mãi thời thơ ấu
Thịt nát, xương tan chẳng đổi dời
Trách ai sao khéo gợi niềm đau
Để cho tình sớm nhạt sắc màu
Hờ hững, lạnh lùng hay niềm nở
Cũng chỉ thế thôi, có khác đâu
Sao nỡ lãng quên một khoảng trời
Cho người lặng lẽ bước đơn côi
Sầu đau nhặt lấy lời thơ rớt
Để ép vào tim ... nhớ một người
Người ấy sao giờ như áng mây
Dửng dưng ngày mỗi một chất đầy
Sao đành khép lại yêu thương ấy
Cho buồn len vào, sống mũi cay
Lẩn thẩn hồn buồn tôi hỏi tôi
Hỡi người yêu dấu của tôi ơi
Có còn giữ chút thương yêu cũ?
Hay đã đổi thay hóa đá rồi?