Chuyện kể rằng : Xưa thật là xưa ...một ngày vui tết của các em thiếu nhi vào năm hai ngàn lẻ chín sau công nguyên .Có rất nhiều trẻ em nghèo ,bất hạnh , khốn khó mồ côi trong địa giới QN - ĐN miền Trung VN được NTCM đưa về tụ hội vui chơi và giao lưu trong một khu vườn được mang tên \\\"Vườn yêu thương \\\".
Các em được đưa đón đến đây dưới bàn tay yêu thương của các ông tiên, bà tiên , cô tiên trong môt hội từ thiện mang tên NGUOITOICUUMANG.Các em được vui chơi , ăn uống và giao lưu cùng các bạn đồng lứa tuổi và đồng mang những nỗi bất hạnh khốn khó như nhau.
Các ông bà tiên, cô tiên và các anh chị sinh viên giàu lòng nhân ái. Đặc biêt chủ \\\"xị\\\" của khu Vườn yêu thương là một cô tiên rất đẹp, rất hiền ... Cô ấy đã dành rất nhiều thời gian thanh xuân của mình cho các hoạt động từ thiện. Dáng người hơi gầy và dong dỏng cao, luôn tất bật và bận rộn với công việc, nhưng cô tiên ấy luôn luôn tươi cười, yêu đời và yêu người khốn khó ... Chắc chắn sau này khi lớn lên, các em nhỏ sẽ không bao giờ quên được cô tiên ấy, mặc dầu sau ngày vui tết thiếu nhi năm đó cô đã về Trời và mãi mãi không trở về với các em nữa.
Vâng , gần bốn tháng sau ngày vui ấy, cô tiên yêu dấu của các em đã ra đi. Cô về cõi vĩnh hằng để lại không biết bao nhiêu tiếc thương cho bạn bè, gia đình, người thân... Từ thế giới ảo cô bước ra cuộc đời thật, làm rất nhiều việc thật cho những mảnh đời bất hạnh được đứng vững trong cuộc đời thật...
Một năm sau ngày \\\"Vườn yêu thương \\\" không còn mở cửa, có một ông già tóc bạc ra ngồi bên bờ sông Hàn tưởng nhớ người em gái, người bạn, người đồng chí hướng đã ra đi không bao giờ trở lại ...
Nhìn cây cầu quay giữa sông Hàn lộng gió, ông già ấy buột miệng ngâm lên rằng :
\\\" SINH nhật tôi được tin người đột TỬ
Cõi PHÙ SINH ôi SINH - TỬ - TỬ - SINH
Ba mươi bốn hay sáu mươi chợt giật mình
Biết VÔ THƯỜNG mà tim ta đau nhói...
Người ra đi biết là sương là khói
Để tiếc thương ôi là bóng là hình...