Hãy Cố Quên Một Ngày Xưa
Mất nhau rồi, cả đêm dài quên ngủ
Ôm trái tim khắc khoải giữa sầu giăng
Hỏi thực - hư, người đã nỡ quên chăng?
Ta cứ ngỡ, tình sẽ dài lâu lắm!
Mất nhau rồi, nhật ký nằm im ắng
Mực đầy tay, vun vẫy khắp trang thơ
Mãi vu vơ, lẩn quẩn với đợi chờ,
Lại tự trách rồi ngấm ngầm đau khổ
Mất nhau rồi, trái tim này rạn vỡ
Lệ ngày xưa giờ như đã khô chăng?
Cô gái xưa sao chẳng nói chẳng rằng
Tình vô vọng sao mãi hoài đêm trắng?
Hãy quên đi những nổi buồn hoang vắng
Tạo thành mây than thở giữa cô liêu
Hãy quên đi những giọt mưa mỗi chiều
Đã ướt đẫm tóc ai ngày xưa ấy !
(Tuyết Băng)