chào cả nhà,
tình cờ kieule được biết một hoàn cảnh rất thương tâm,hôm nay xin giới thiệu đến cả nhà, mong nhận được sự đồng cảm và chia sẻ trong lúc khó khăn này. Đó là hoàn cảnh của anh Nguyễn Thanh Bình, tên thường gọi là Long, ở ấp 4, xã Mỹ Thành Bắc, huyện Cai Lậy, tỉnh Tiền Giang. Anh mang trong người căn bệnh suy thận mãn, viêm dạ dày, tiểu đường, viêm xoang nặng. Nó đã cướp đi của anh tiền bạc, sức khỏe và cả ánh sáng. Giờ đây sự sống của anh đang trông chờ vào sự chăm sóc của người mẹ đã 58 tuổi và những đồng tiền do người cha đã 60 tuổi đi làm mướn kiếm được để mua thuốc cho anh.
Long là con út trong gia đình có 6 anh chị em, rồi các anh chị cũng lần lượt lập gia đình và ra ở riêng, cuộc sống không mấy khá giả. Những tưởng đến lúc tuổi già ông bà có thể nương tựa vào đứa con trai út siêng năng, hiền lành của mình, trước kia anh cũng đi làm cày thuê, cuốc mướn lo cho gia đình. Nhưng đến năm 20 tuổi anh phát hiện mình bị tiểu đường và viêm gan. Lúc đó, gia đình lo chạy chữa thuốc than mong cho anh mau khỏi bệnh. Nhưng rồi, tiền bạc chẳng còn mà bệnh của anh vẫn còn đó. 13 năm đã trôi qua, sức khỏe của anh ngày một yếu, anh ngày càng xanh xao, gầy gòm, anh lại thêm chứng bệnh suy thận mãn, 2 mắt của anh đã không còn nhìn thấy. Ba công đất duy nhất của gia đình cũng đã mang đi cầm mà không biết đến bao giờ mới có tiền chuộc lại, rồi số tiền vay mượn của hàng xóm cũng đã gần 20 triệu.
Anh thường xuyên bị mệt và ngất đi. Cách đây vài tháng anh lại nhập viện trong tình trạng sức khỏe rất yếu, và được truyền máu. Tại bệnh viện Đa khoa trung tâm Tiền Giang bác sĩ kết luận anh bị viêm xoang nặng, suy thận mãn, viêm dạ dày và đái tháo đường. Sau đó anh được chuyển lên bệnh viện tuyến trên, anh được yêu cầu chạy thận, nhưng do gia đình không đủ tiền nên khi nhận được giấy hẹn đã không trở lại bệnh viện để chạy thận cho anh.
Theo lời kể của bà thì anh vẫn hay bị mệt và ngất, mỗi ngày phải truyền 1 chai nước biển, tiền thuốc hiện tại là 500.000đ/10 ngày. Dù sức khỏe yếu, những cơn đau cứ hành hạ làm anh mệt nhưng anh vẫn cố chịu đựng, mỗi khi nhắc đến chuyện đi bệnh viện thì anh không đồng ý, vì anh biết gia đình không có tiền, vay mượn thì trong xóm cũng không ai có thể cho mượn được nữa.
Ông là thương binh 4/4, mỗi tháng được trợ cấp 600.000đ.Ông đi giữ vườn mướn cho người ta (cả ngày lẫn đêm) mỗi tháng được 2 triệu. mỗi lần anh Long nhập viện thì ông lại ứng tiền trước rồi làm trả sau. Cứ thế nên tiền cũng chẳng đủ đâu vào đâu. Khi tham gia kháng chiến ông bị vết thương ở đầu nên chứng đau đầu cứ hành hạ ông, có lần bị tai biến nhẹ phải nhập viện, nhưng vừa xuất viện là ông lại lao vào công việc để kiếm tiền lo cho cuộc sống gia đình, lo cho con mình. Do tuổi cao nên sức khỏe của bà cũng không được tốt, bà thường bị nhức mỏi, tê tay chân,… do anh Long không nhìn thấy nên bà phải ở nhà chăm sóc cho anh, chẳng thể đi làm để giúp ông kiếm thêm thu nhập. còn các anh chị của anh Long thì cuộc sống gia đình cũng khó khăn nên chẳng giúp được gì nhiều cho em mình.
Thương con, ông bà đã cố giấu đi những nỗi buồn, những giọt nước mắt, cố gắng làm, mong sao có thể kéo dài sự sống cho con mình. Nhưng bệnh của anh thì ngày một nặng thêm còn sức khỏe của ông bà thì ngày một giảm. mong rằng sẽ có phép lạ đến với gia đình, có những bàn tay nhân ái chở che cho cuộc sống của anh Long, chia sẻ gánh nặng trên đôi vai của người cha già, và những vất vả, lo toan trong tâm trí của người mẹ, chia sẻ với nỗi lòng của người con không thể phụng dưỡng cho cha mẹ lúc tuổi già, chỉ có thể đứng nhìn cha mẹ vất vả lo cho mình….