Nỗi đau mất cha cộng với mặc cảm tội lỗi luôn luôn giằng xé tâm cang cháu Vương .Từng giờ từng phút mỗi ngày , Vương luôn đau đáu rằng vì mình mà bố chết .Ra đường , lên trường Vương không dám nhìn thẳng mặt ai .Ở nhà Vương luôn cáu gắt hầu như với tất cả các anh chị . Mẹ Vương đã đột ngột qua đời lúc cháu vừa mới lên 8 , để lại cho bố 04 đứa con còn nhỏ dại ,một ngôi nhà vách đất trống trước tống sau.Bố làm rẫy mướn , làm phụ hồ …gà trống nuôi con , hụt hẫng và đớn đau từng ngày …Bố không làm chủ được mình nên làm ít mà say sưa thì nhiều .Rượu đã làm bố đánh mất sự tin yêu của bà con chòm xóm và anh chị em Vương thì sống lây lất từng ngày .Bác Cường đã già , chỉ giúp đỡ chị em cháu trong giới hạn ( như đóng tiền điện , cho tiền học phí ..) nhưng Bác cũng ngán ngẫm cho em mình không nghe lời lo làm ăn .09 năm từ ngày mẹ mất , ngôi nhà vẫn thế , vách đất ,rách nát và sắp sập Người anh kế cháu Vương cũng đã hư hỏng , vướng vào vòng lao lý và hiên đang còn bị giam giữ cải tạo .
Hơn 04 tháng trước , bất hạnh lại một lần nữa ập vào nhà Vương . 05 giờ sáng hôm ấy , trên đường đi làm rẫy , bố Vương mệt không cầm được tay lái xe gắn máy nên giao cho cháu chở . Biết là vi phạm an toàn giao thông ( chưa đủ tuổi lái xe ) nhưng là đường quê , sáng sớm ít người nên Vương nhận chở bố đi .Vì không làm chủ được tay lái nên cháu va quệt vào hai người đi tập thể dục buổi sáng và lao xe vào cột điên ven đường làm Vương bị bể mặt , bố bị chấn thương sọ não . Cháu được đưa vào phòng cấp cứu còn bố Vương thì mãi mãi không về với chị em cháu nữa …! Ngày đưa tang bố , Vương vẫn còn hôn mê trong BV.
Mỗi ngày , đi ngang qua nhà Vương , tôi không khỏi xót xa cho hoàn cảnh của cháu .Chị Loan của cháu , có con nhỏ đành phải xa chồng về ở đây để lo cho Vương .Buổi sang cháu ăn cơm nguội đi học . Ngày ngày rau cháo chị em nuôi nhau . Bà con chòm xóm thương tình khi thì ký gạo khi thì con cá … Nhà thờ và chùa chiền trong vùng thỉnh thoảng cho gạo , mì gói …Bác Cường vẫn luôn là chỗ dựa duy nhất cho chị em Vương , nhưng bác già rồi …Có lần , tôi thấy cháu phải vội vàng lấy quàn áo vừa mới đi học về đem ra giặt phơi liền đẻ chiều mặc vào đi học tăng tiết .
17 tuổi , đi học muộn mất 02 năm , cháu Vương thật quá bất hạnh so với các cháu cùng tuổi . Không biết thời gian tới cháu có còn đủ tinh thần để theo học , để tốt nghiệp cấp hai hay rồi ....lại đi vào vết xe đỗ của anh cháu ?
Các bạn ơi ! hãy giúp cháu Vương vượt qua hoàn cảnh bất hạnh này .Nhất là giúp cho cháu một mái nhà lành lặn để an tâm học hành và xóa đi mặc cảm tội lỗi mà cháu đang tự mang vào người .Tôi sẽ thường xuyên lui tới động viên cháu , giúp cháu có lòng tin vào lòng nhân ái của mọi người đang hướng đến gia đình cháu...
Xin cám ơn các bạn đã bớt chút thì giờ để đọc qua bài viết này .