Thành phố Huế, một chiều mưa tầm tã... Sau hai lần lang thang tìm kiếm ở một góc nhỏ của thành phố - nơi chưa bao giờ tôi đặt chân tới, cuối cùng Sunny_night và A_warm_heart cũng lần ra được nhà em Hùng - một ngôi nhà nhỏ nằm sâu trong một ngõ nhỏ...
Vào nhà, chỉ có em Hùng ở nhà, người cha 72 tuổi đi đạp xe vẫn chưa về. Một chị gái đang cho đứa con nhỏ ăn mời chúng tôi sang phòng bên cạnh - một căn phòng nhỏ chỉ khoảng 7m2, là nơi sinh sống của gia đình nhỏ của chị - gia đình anh trai của Hùng.
Chờ thêm một lát, chúng tôi gặp được ông Hiệp vừa đi đạp xe thồ về. Cơn gió lạnh đầu mùa đông và những giọt mưa như thấm vào bộ quần áo mỏng manh ông mang trên người. Không ai không khỏi thương cảm cho người đàn ông khắc khổ đã bước vào tuổi Thất thập cổ lai hy mà vẫn còn đang phải đạp xe hàng ngày để nuôi con.
Nhà ông có 7 người con, 6 trai 1 gái, em Hùng là út. Các anh chị trên đã có gia đình và ở gần xung quanh hết nhưng đều là dân lao động, lam lũ cả ngày nên không giúp được gì nhiều. Mẹ mất từ năm lên 5 tuổi, cuộc sống của Hùng đều nhờ vào bàn tay chăm sóc của người cha già.
Như chị Huế đã nói ở trên, em bị bệnh Não úng thuỷ, từ nhỏ đến giờ như thế rồi và vì không có tiền chưa bệnh nên phó mặc cho số phận. Em rất tỉnh táo và nói chuyện rất nhanh nhẹn, nhưng chân tay em bị teo dần theo thời gian. Hàng ngày em chỉ ngồi trên xe lăn, quanh quẩn trong nhà xem tivi (chiếc tivi cũng do một hội từ thiện nào đó tặng cho). Mỗi khi thay đổi thời tiết, dăm bữa nửa tháng em lại bị lên cơn co giật, đau đớn, thỉnh thoảng thì bị nhức đầu, chóng mặt.
Thuốc em uống chỉ là những viên thuốc giảm đau, những viên thuốc bổ B1 và B6 mà hàng tháng ông Hiệp có thể mua được cho em.
Ông Hiệp hàng ngày đạp xe kiếm gạo nuôi con, mỗi ngày chỉ được khoảng 30 ngàn, mà người ta thấy ông già yếu rồi cũng ngại ko dám để ông chở. Mùa đông về, mưa và lạnh càng ít khách hơn.
Nguyện vọng thiết tha nhất của cả hai cha con ông lúc này là có một chiếc xe lắn mới cho Hùng, vì chiếc xe lăn cũ trước đây cũng có người hảo tâm cho bây giờ đã hư hỏng nhiều, và Hùng ko thể di chuyển đâu ngoài nhà mình.
24 năm - em sống trong vòng tay yêu thương của cha già, em nghẹn ngào nói với chúng tôi \\\"Nhiều lần em bảo cha đừng đạp xe nữa, nhưng cha vẫn cứ đạp\\\". Em vẫn cười, nói được, vẫn là niềm hạnh phúc của người cha già, là động lực để ông hàng ngày vẫn rong ruổi trên những con đường đạp xe kiếm tiền nuôi em.
Hai chị em ra về, im lặng trên suốt quáng đường dài cho đến khi A_warm_heart bật thốt \\\"Thế mới biết cha mẹ sinh ra ta lành lặn đã là hạnh phúc\\\".
Mong rằng nhà mình có thể giúp cho cha con em đạt được ước nguyện có một chiếc xe lắn mới, hàng tháng nếu có thể thì CMTX cho ông có một số tiền nhỏ (500.000) để ông bớt đi những nhọc nhằn mưu sinh, có thêm tiền ăn uống và mua thuốc cho con.