Xin cảm ơn anh Hoàng Đức Hải ở Bình Dương đã quan tâm và vận động cho trường hợp bé Quân. Cảm ơn bạn Franktran02 từ Mỹ cũng đã quan tâm. Rất mong sự đóng góp công sức và tài chính nhiều hơn nữa từ các bạn để đem lại niềm vui cho những mảnh đời bất hạnh.
Tôi ở gần nhà bé Quân, lại cùng trang lứa, là bạn trẻ trâu thời nhỏ với bố cháu Quân. Lấy vợ, sinh con trên mảnh đất nghèo khô cằn vì sỏi đá. Không nghề nghiệp ổn định, cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ Mỹ - Chung luẩn quẩn trong những vòng quay nghiệt ngã của kinh tế thị trường và cạnh tranh sinh tồn. Họ làm thuê đủ nghề, lúc cửu vạn, khi thợ hồ, lúc lên rừng tìm lâm sản, khi xuống sông bắt cá mò cua, từ đồng cạn đến đồng sâu đội nắng đội mưa để mưu sinh vì cuộc sống cho qua ngày, và đặc biệt là sinh con, nuôi con khôn lớn. Bất hạnh thay, thượng đế lại không ban cho họ những nụ cười, mà thay vào đó là những dòng nước mắt mặn chát. Những giọt nước mắt của cuộc đời chảy ra thì hổ thẹn với đất trời, chảy vào trong thì đau đớn tận tâm can.
Gần một năm qua, từ khi bệnh viện báo tin cháu Quân lâm trọng bệnh, họ đã bán hết những thứ có thể có trong gia sản. Họ đã tìm mọi cách để vay mượn từ ngân hàng, họ hàng bà con. Ông bà nội ngoại của cháu cũng là những người nghèo trong xã hội. Những viên thuốc, liều thuốc tiền triệu thấm vào cơ thể cháu cũng đồng nghĩa với gánh nặng tiền bạc chồng chất những đôi vai gầy của vợ chồng Mỹ - Chung cũng như gia đình ông bà cháu Quân.
Căn nhà nhỏ trên đồi đất bên đường xung quanh là những cây cà cây mướp, vạt cỏ Voi cao lớn quá đầu người, cỏ cây thì cao lớn và xanh tốt um tùm nhưng 2 mẹ con bò giống mà gia đình vay mượn để nuôi cũng phải bán cho người khác lấy tiền đưa con đi viện. Nếu gọi là túp lều thì nghe nặng nề và cổ tích quá, mà đó chỉ là căn nhà nhỏ xây bờ lô cũ rích với lớp lớp mạng nhện như giăng kín một nỗi buồn.
Cha ông ta đã đúc kết: “Không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời”, nhưng với những hoàn cảnh này thì câu nói trên chỉ là lời an ủi động viên trong nước mắt. Những người con Quảng Trị đã chịu quá nhiều đau thương trong những cuộc chiến tranh giờ phải chứng kiến thêm những đau thương trong cuộc sống này nữa thì sức chịu đựng chắc cũng đã chạm đến giới hạn của lòng người.
Các bạn thân mến.
Thử đặt mình vào hoàn cảnh của họ, là bố của cháu, là mẹ của cháu. Hãy cho cháu cơ hội được sống với đời, cho cháu cơ hội được làm người khoẻ mạnh bằng tình thương và lòng nhân ái.