Năm tôi học lớp 8, game online bắt đầu du nhập vào Việt Nam. Nó thú vị hơn bất kỳ trò chơi nào mà tôi chơi trước đó. Bạn bè bỏ học chơi game. Tôi cũng vậy. tôi làm mọi cách để có tiền chơi game, ban đầu là nhịn ăn sáng, tiền học phí, rồi xin đểu, rồi cướp, thậm chí ăn trộm
…. Từ một học sinh giỏi top đầu của lớp tôi bắt đầu xuống dốc. ba mẹ, anh chị thất vọng, bạn bè toàn là ba trợn.
đến lớp 12 thì tôi thuộc vào học sinh cá biệt, bỏ học nhiều nhất lớp, học hành thì tóp dưới cùng:D lúc đó với tôi game là tất cả.
Vì không thể thi nổi đại học nên ba mẹ cho tôi vào Đồng Nai học nghề. Đó là trường Cao Đẳng Nghề LILAMA II. Vào đó học được 1 năm thì tôi bỏ học vì nợ quá nhiều môn, tiền học phí tôi nướng hết vào Game online
.
sau khi bỏ học tôi quyết bỏ game và trở về nhà thi lại đại học. trường tôi chọn là trường ĐẠi Học Quảng Bình cho gần nhà và đúng năng lực. ngành tôi chọn là Tin Học. may mắn thay, năm đó điểm sàn có 13 điểm. Tôi đậu. vẫn nhớ ngày nhận giấy báo mẹ và chị ôm nhau khóc, cả nhà bất ngờ, cả làng bất ngờ. lúc đó ông bà , chú bác tự nhiên rất yêu thương tôi, đời như mơ, gặp ai cũng được hỏi han, chăm sóc.
những tưởng từ nay cuộc đời sẻ nở hoa, nhưng mời các bạn đọc tiếp
vì học đúng ngành tôi thích nên tôi rất có quyết tâm, cụ thể là ngay từ kì đầu tôi đã lên kế hoạch và xin đi học việc vào 1 công ty tin học có tiếng tại thành phố Đồng Hới. có quyết tâm và đam mê nên những môn chuyên ngành tôi học rất chăm, ngoài học trên lớp tôi còn tìm tòi trên mạng tìm thêm bài tập để làm. Tóm lại những môn chuyên ngành rất ok. Tuy nhiên đâu chỉ cần như vậy. vẫn phải học những môn như triết học, tiếng việt thực hành, vật lý , toán cao cấp … đặc biệt là thể dục và quân sự phải học khác buổi , mà khác buổi thì tôi thích đi thực tập hơn
. thời gian trôi đi đến năm thứ 3 thì thôi rồi, tôi nợ 1 đống môn, không thể học tiếp. tôi được nhà trường chuyển xuống lớp Cao đẳng, được thêm 1 năm nữa thì tôi bị đuổi thẳng
chán nản tôi vứt bỏ tất cả, lao vào game online một cách mạnh mẻ hơn trước .
đến năm 2012 tôi đã ra trường mà không có bằng cấp gì, không ai biết việc tôi bị đuồi học, kể cả ba mẹ và những người thân quen nhất. mọi người vẫn nghĩ tôi đã ra trường và chưa xin được việc nên ở nhà chơi game
Đến năm 2013, 26 tuổi, tôi đã là 1 kẻ thất bại. không bằng cấp, nặng không đầy 45kg, chẳng làm được việc gì, chỉ biết chơi game 24/24, đặc biệt là tôi rất ít bạn bè. Từ nhỏ sức khõe tôi không được tốt nên được ba mẹ nuông chiều, học lực cũng giỏi, thường xuyên tham gia các kỳ thi học sinh giỏi thế mà bây giờ 26 tuổi tôi chẳng có gì. trong khi ba mẹ và mọi người vẫn nghĩ tôi đã thay đổi, đã tốt nghiệp đại học những thực tế thì tôi ko bạn bè, ko bằng cấp, ko còn cơ hội để học lại từ đầu.
Tôi rất muốn thay đổi, tôi muốn làm lại từ đầu nhưng thực sự tôi KHÔNG BIẾT BẮT ĐẦU TỪ ĐÂU, vì quá chú tâm vào game liên tục nên tôi đánh mất khả năng giao tiếp, mất sự tự tin,mất hết … luôn trong tình trạng mệt mỏi, hay cáu gắt, lầm lì và ít nói. Cũng chẳng biết chia sẻ cùng ai, tôi sợ mọi người biết chuyện sẻ thất vọng về mình.tôi sợ họ buồn. Trong một thời gian dài cuộc sống tôi lúc đó gắn liền với game và 2 chữ TUYỆT VỌNG.
Tháng 8 năm đó, vô tình tôi được 1 thằng bạn thân ( Nguyễn Cường) rủ đi tham gia nấu & phát cháo miễn phí tại Bệnh Viên Cu Ba – Đồng Hới. và tôi tham gia. Mục đích tham gia lúc đó chỉ là để ít chơi game, và làm quen các bạn gái
. ở đó tôi gặp Như Quỳnh,Ngà Trần, Lựu, Hà Phương, Nguyễn Thắng, Sơn Đào… Lúc đó nồi cháo chỉ mới thành lập nên gặp rất nhiều khó khăn, tuy nhiên các bạn tràn đầy nhiệt huyết vượt qua lần lượt các khó khắn, với mong muốn góp một phần sức nhỏ nhoi của các bạn cho người nghèo. Tôi đã chứng kiến tất cả Và tôi cũng trở nên như các bạn. thật tuyệt vời khi mình còn có giá trị, thật tuyệt vời khi có nhiều người khó khăn hơn mình nhưng đầy nghị lực.
Cũng năm đó NTCM Quảng Bình có tổ chức chương trình “ Trung Thu cho em” tại xã Thượng Trạch Huyện Bố Trạch tỉnh Quảng Bình đó là 1 xã miền núi dân số chủ yếu là người dân tộc,đường sá rất khó đi. tôi tham gia đi trao quà. ở đó tôi chứng kiến các em nhỏ quá thiếu thốn, tôi thấy sự vui mừng của các em khi được nhận quà, sự mong chờ và ân cần tiếp đón của cán bộ ủy ban xã, bộ đội biên phòng. Họ quá khó khăn về mọi mặt nhưng họ vẫn tồn tại, họ vẫn hạnh phúc, và tôi nhận ra mình còn Sướng hơn họ. Đặc biệt đêm đó tôi ấn tượng với 2 thành viên NTCM Quảng Trị là Võ Hiền và Anh Hóa. Họ chạy xe máy từ Quảng Trị vào. Xuất phát từ sáng, trên đường xe bị nổ lốp đến Thượng Trạch là 8h tối. tham gia được 2 tiếng. 10h họ lại đèo nhau về ngay trong đêm, đi đường rừng, vì sáng mai bận việc. Tại sao lại có những người nhiệt huyết như vậy, họ bất chấp tất cả chỉ để chắc chắn rằng NTCM Quảng Bình tổ chức được chương trình (đây là chương trình đầu tiên của NTCM QB). Không biết anh chị có đọc được đoạn này không chứ em phục anh chị lắm đấy ạ
.
Một câu chuyện khác là về chú 6x. cũng tầm tháng 11 năm đó, tôi may mắn khi chú 6x làm đại diện cho NTCM về trao quà cưới cho chị Hồng Nhi tại Quảng Bình (chị Hồng Nhi nuôi 3 anh bị điên, được diễn đàn cưu mang). Tôi được anh Sơn Đào (nhóm trưởng NTCM QB) trao cho trách nhiệm chở chú 6x, tôi được tiếp xúc với chú 3 ngày, đêm đó chú 6 ở lại nhà tôi. Chú 6 giúp tôi hiểu về diễn đàn, về quán cơm 2000, về các hoạt động cưu mang và đặc biệt tôi được nghe những câu chuyện từ chú. Những câu chuyện đó giờ tôi không còn nhớ nữa nhưng tôi biết trên thế giới này lòng nhân ái vẫn luôn lan tỏa, vẫn còn rất nhiều hoàn cảnh khó khăn hơn mình gấp trăm lần, hơn cả tuyệt vọng, họ vẫn tồn tại. và vẫn còn đó những MTQ luôn sẵn sàng giúp đỡ, vẫn còn đó những tình nguyện viên tràn đầy nhiệt huyết. cám ơn chú 6x đã mang đến cho cháu những câu chuyện:D.
Chà! Bài viết thì đã quá dài mà tôi vẫn còn nhiều câu chuyện, còn nhiều kỹ niệm viết bao giờ mới hết
. giờ tôi đã 29 tuổi, đã có gia đình, đã bỏ hết game, sức khõe tăng rỏ rệt, đặc biệt vẫn đang làm công việc đúng đam mê của mình. Suy nghĩ tôi đã khác. Tôi có nhiều bạn mới như Trường Giang, Đình Thủy, anh Phúc Lê Hữu, Anh Nam Trần, anh Giang còi, Phương Hồ … và các bạn trong NTCM Quảng Bình. NTCM là nơi tôi có thêm bạn, là sân chơi bổ ích, rèn luyện khả năng giao tiếp, khả năng làm việc theo nhóm, đặc biệt đây là ngôi nhà thứ 2 của tôi, nếu các bạn nếu có dịp về Quảng Bình cứ ới tôi một tiếng, chỉ cần là thành viên hoặc MTQ của NTCM tôi sẵn sàng giúp đỡ, và tin tưởng.
Cám ơn NTCM đã cho tôi sự bắt đầu, cám ơn NTCM đã mang hạnh phúc đến cho tôi, mong các bạn tiếp tục tạo điều kiện cho tôi được giúp đỡ người nghèo. Chính cac bạn đã làm tôi thay đổi, chính NTCM đã cưu mang tinh thần cho chính tôi! Cám ơn mọi người!