Chào cả nhà...!!!
Mình là thành viên viên mới của diễn dàn và tham gia ở quán cơm cũng được 1 thời gian rồi, khoảng đầu tuần này bạn Hồng Dung có rủ mình đi tham gia nồi cháo từ thiện tại Bệnh viện Gia Định, sau đó đi thăm Cụ Sao ở quận 12, và đến ngày hôm nay (CN, 15/7/2012) sau khi phát cháo miễn phí cho các bệnh nhân xong thì cả nhóm gồm có mình, Nguyệt, Hiển, Hùng và Quân lên đường từ quận Bình Thạnh đi đến nhà Cụ Sao ở quận 12. Lúc đó là khoảng 11h, ngoài trời là cái nắng nóng gay gắt giữa trưa như muốn thiêu cháy da thịt của Sài Gòn, với sức trẻ khỏe của thanh niên cả nhóm ko ngại vì cái nắng đó mà lên đường với 1 tinh thần hăng say và vui vẻ. Đoạn đường đi tuy có xa thật nhưng đến khoảng gần 12h, cả nhóm đã đến nhà Cụ và nụ cười tươi rói vẫn luôn hiện trên môi của các bạn.
Từ ngoài đường lộ chạy vô nhà cụ, tuy rằng quận 12 là TP.HCM nhưng nhìn con đường trải đá xanh ko rộng lắm, cảnh vật 2 bên đường đi khiến cho mình liên tưởng đến 1 vùng quê thanh bình nào đó, nơi khu vực gần nhà Cụ sống không gian thật im lặng và ko khí thật trong lành, nhịp sống xung quanh thật ảm đạm và bình yên tách biệt với cái ồn ào, náo nhiệt ở ngoài đường lớn. Đây là lần đầu tiên mình đến thăm Cụ Sao, điều đầu tiên mình thấy ở Cụ là một nụ cười hiền từ đang hiện trên một gương mặt rất phúc hậu, Cụ đang ngồi chẻ cau ăn trầu ở phía bên trong nhà ngay cửa ra vào, Cụ rất ốm và yếu, vết nhăn nheo tuổi già đã hiện đầy trên gương mặt và toàn cơ thể của Cụ, dáng người Cụ rất khắc khổ và mỏng manh. Ngôi nhà Cụ đang ở mình được nghe Hùng và Quân kể lại thì đây là đất của nhà kế bên vì thấy Cụ có hoàn cảnh neo đơn không nơi nương tựa nên dựng cho Cụ 1 căn nhà nhỏ để ở, nói nhà vậy thôi chứ nơi Cụ ở như 1 túp lều tranh ko chắc chắn, với 4 vách nhà làm bằng lá dừa đơn sơ vì để tránh mưa gió phần nào nhóm anh em ở quán cơm đã lên đóng che lại cho Cụ bằng những miếng bạc xanh, mái thì lợp bằng tôn nhưng những miếng tôn đó đã quá cũ có nhiều lỗ hỏng, nếu mưa nhất định sẽ bị dột nước rất nhiều. Trong nhà, vì Cụ chỉ sống 1 mình nên đồ vật rất đơn giản chỉ có 1 cái giường tre trải chiếu, 1 cái tủ đựng thức ăn, 1 cái bàn mủ để trên đó vài cái ly mủ uống nước, 1 gian bếp nho nhỏ và cái bếp nhỏ ấy là 1 cái lò đất khi muốn nấu thì phải dùng lá và củi nhúm lửa để nấu thức ăn, cách nấu bếp này thật không an toàn với 1 người già như Cụ. Thật là may mắn khi trong nhà Cụ có 1 cây quạt máy, là 1 người dân quanh đó tặng Cụ, tuy chỉ là 1 cây quạt nhỏ nhưng cái mát từ quạt như xóa tan hết mọi cái nóng trong nhà. Có 1 chiếc tivi nhỏ do Cô Hương ở quán cơm biếu Cụ được đặt trên giường và trên đó còn có 1 cái nồi cơm điện cũng nhỏ xinh đang phát ra mùi cơm chín thật thơm.
Khi Cả nhóm vào nhà thưa Cụ thì Cụ rất vui mừng, chắc đã từ lâu Cụ đã coi những bạn sinh viên như mình khi đến thăm cụ là những người cháu ruột thịt nên khi các bạn lại nắm tay và ôm mừng Cụ thì Cụ cũng nắm tay và ôm lại rất thân thuộc, những hành động yêu thương đó như những người thân trong gia đình với nhau. Sau khi hỏi thăm tình trạng sức khỏe của Cụ thì cả nhóm ngồi nói chuyện với Cụ, Cụ năm nay đã 85 tuổi rùi nên Cụ đã bị lãng tai nghe ko rõ, khi các bạn muốn nói gì với Cụ thì phải nói sát vào tai để Cụ nghe rõ hơn, đôi mắt của Cụ đã từ lâu ko nhìn được rõ nữa vì mắt Cụ đã bị đục thủy tinh thể, màu trắng đục đã lan rộng ra dần dần thay thế màu mắt đen tuyền của Cụ. Nhìn đôi mắt đã mờ của Cụ thật xót thương...!!! Nhưng khi trò chuyện Cụ đã quên đi bệnh của Cụ, Cụ vẫn vui vẻ trả lời và nhìn thẳng vào từng bạn với ánh mắt dịu hiền.
Nói chuyện với Cụ thì Cụ cho cả nhóm biết là Thứ 4 tuần sau nhà Cụ có giỗ ông bà nên Cụ mời cả quán thứ 4 này ko có bận việc thì xuống ăn giỗ với Cụ cho vui nhà vui cửa, vì Cụ chỉ sống có 1 mình, ko con, ko cháu, có làm giỗ mà chỉ có 1 mình Cụ thì thật buồn nên Cụ đã mời những người con, người cháu ko bà con thân thích mà Cụ coi là ruột thịt này xuống ăn giỗ cho vui với Cụ. Kể ra Cụ làm giỗ cúng ông bà cũng thịnh soạn lắm chứ, nào là gà nấu nấm ăn với bánh mì, rồi thêm bún xào nữa nè, chỉ mới nghe qua thôi cũng đã thấy ngon rùi, tuy bữa cơm đơn sơ mộc mạc như thế nhưng nó lại chứa đựng biết bao là tình người...
Mình rất vui khi lần này mình là người đại diện gửi đến Cụ tiền CMTX với số tiền là 300k và thêm 1 phần quà của Cô Hương ở quán cơm biếu Cụ gồm có 1 chục trứng gà, 10 gói mì tôm, 1 hộp bánh Hura, 2 lọ cốm canxi. Với số tiền 300k đó và thêm 180k tiền nhà nước biếu cho Cụ hằng tháng, vậy tổng 1 tháng Cụ chỉ có 480k tiền sinh hoạt, theo mình nghĩ với số tiền 480k đó khi chia ra 1 ngày Cụ chỉ có 16k thì sẽ ko đủ tran trải được chi tiêu cho 1 tháng. Tiền đi chợ ăn mỗi ngày nếu như Cụ gói gém lắm cũng phải cỡ 10 12k, rồi còn nhiều tiền sinh hoạt khác nữa, sẽ rất khó khăn với Cụ vì Cụ tuổi đã già sức lại yếu, đi lại vất vã nên ko đi kiếm sống được, mà Cụ cũng ko có con cái phụng dưỡng, hằng tháng chỉ trong chờ vào số tiền này để mua ít thức ăn đồ dùng sống qua ngày, nếu được thì mình rất hy vọng số tiền hằng tháng gửi đến Cụ sẽ là 400k, cộng thêm 180k nữa, tổng là 580k, với số tiền 580k Cụ sẽ mua thêm được nhiều đồ ăn ngon hơn có nhiều chất dinh dưỡng cần lắm cho Cụ, vài thứ đồ dùng cần thiết cho Cụ.
Cụ ngồi đó, miệng vẫn cười tươi và mắt vẫn mở sáng khi mình nói chuyện với Cụ, nhìn Cụ mình cảm thấy rất đau lòng, thật thương cho Cụ, thương cho số phận trớ trêu ko may của Cụ, người già rất cần có sự quan tâm chăm sóc của người thân và nhất là tình yêu thương của con cháu, mà Cụ...lại nơi đơn, ko con cháu, bà con dòng họ, sống 1 mình trong 1 ngôi nhà nhỏ bé, hằng ngày sau khi nấu bếp xong, vì đôi chân quá ốm và rất yếu ko tiện đi lại, Cụ lại ngồi trên chiếc ghế quen thuộc, tay tách từng múi cau, quét vôi vào từng miếng trầu rồi ăn, mắt nhìn về phía trước 1 cách xa xăm, in sâu trong đôi mắt ấy là cả 1 nỗi buồn, nỗi buồn ấy rất rất buồn mà Cụ ko biết chia sẽ cùng ai, nhưng mình rất khâm phục ý chí sống của Cụ, ko vì đó mà tự hạ gục chính mình, Cụ vẫn vui vẽ sống với tinh thần lạc quan.
Mình xé bao chiếc bánh bông lan mời Cụ ăn, nhìn Cụ ăn 1 cách thản nhiên và ngon lành, mình ko thể kìm được nước mắt, Cụ nói \\\"bánh này ngon quá\\\", câu nói của Cụ thật giản dị và mộc mạc làm sao, xuất phát từ trong đáy lòng mà ra vì quả thật Cụ ăn bánh rất ngon miệng, tuy chỉ là 1 cái bánh bông lan nhỏ nhưng Cụ nâng niu nó rùi bẻ từng chút nhỏ ăn, nhai chầm chậm rùi nuốt, như để thưởng thức nguyên vẹn hương vị thơm ngon của chiếc bánh.
Sau 1 khi nói chuyện cười đùa rôm rã với Cụ, vì có bạn bận việc chiều nay nên cả nhóm xin phép chào Cụ ra về, trước khi cả nhóm về Cụ còn ko quên nhắc là Thứ 4 nhớ lên ăn giỗ với Cụ, gương mặt hiền và nụ cười vẫn nở trên môi nhưng có gì đó thoáng buồn qua ánh mắt và nụ cười của Cụ, nụ cười vẫn nở nhưng ko tươi như cả nhóm mới lại thăm Cụ, nhưng \\\"Cụ ơi chúng cháu sẽ trở lại thăm Cụ mà Cụ nhớ giữ gìn sức khỏe thật tốt, ăn uống đầy đủ nha Cụ nhé...Chúng cháu thương Cụ nhiều lắm !!!\\\"
Mình hy vọng, những lần sau sẽ có thêm nhiều bạn cùng với mình đi đến thăm Cụ nữa, Cụ cần lắm tình yêu thương, chăm sóc của chúng ta...
Thân chào cả nhà...!!!