Hôm nay Samac có biết được 1 hoàn cảnh khó khăn. Em hiện tại ở mái ấm Hòa Hưng, đang chuẩn bị thi Đại Học 2011. Samac xin giới thiệu bài viết của chính em, để Diễn Đàn có thể xem xét giúp đỡ em trong kỳ thi sắp tới.
Sau đây là nguyên văn bài viết của em Đoàn Thị Thu Thảo
CÂU CHUYỆN TỰ KỂ
Họ và tên : ĐOÀN THỊ THU THẢO
Sinh ngày: 03- 02 – 1993. Tại: xã Hòa Hưng, Cái Bè, Tiền Giang.
Quê quán: ấp Thống, xã Hòa Hưng, Cái Bè, Tiền Giang.
Hiện đang học lớp 12 C trường THPT Phạm Thành Trung. HL : Khá, HK: Tốt.
Hiện đang sống tại nhà mở: Mái ấm Hòa Hưng (xã Hòa Hưng, Cái Bè, TG).
Họ tên mẹ: Lưu Thị Thanh Lý, sinh năm 1953, hiện đã mất.
“Còn cha còn mẹ thì hơn
Không cha không mẹ như đờn đứt dây”…
Câu ca dao ấy thật thấm thía biết bao cho những ai có số phận không may phải mồ côi cả cha lẫn mẹ. Con tuy không có cha, mất mẹ, nhưng cuộc đời của con còn nhiều may mắn khác nhờ sự cưu mang yêu thương của nhiều người tốt, sự quan tâm hỗ trợ của các mạnh thường quân, sự trợ cấp thường xuyên của nhà nước, chính quyền địa phương,… sự ân cần dạy dỗ của Thầy cô giáo, sự quý mến của bạn bè. v.v… Bản thân con cũng đã cố gắng học tốt và sống tốt. Do vậy, con đã tìm thấy thật nhiều niềm vui trong cuộc sống, có mục tiêu lý tưởng để phấn đấu nhiều hơn nữa.
Sau đây con xin tự kể câu chuyện về cuộc đời của con như sau:
Từ nhỏ tới giờ con hoàn toàn không biết cha ruột của con là ai.
Mẹ sinh ra 2 người con, con còn có một người anh trai hiện đang sống nhờ sự cưu mang của bà con họ hàng.
Lúc mới sinh ra, con sống với mẹ trong cảnh hết sức cơ cực nghèo khó. Lúc đầu, Mẹ con bị bệnh (có dấu hiệu của bệnh tâm thần), nên cả hai mẹ con phải sống trong cảnh đói khát, không có cơm ăn, ở trong căn nhà tạm bợ. Hàng ngày Mẹ ẵm con sang hàng xóm để xin ăn. Nhiều người tốt bụng đã giúp đỡ mẹ con con bằng một ít cơm thừa, canh lạt để con sống lay lắt qua ngày. Mặc dù cuộc sống khó khăn là vậy, nhưng con vẫn chịu đựng và tiếp tục sống. Không lâu sau, mẹ con thật sự bị bệnh tâm thần và bỏ nhà đi lang thang, bỏ lại đứa con thơ dại ở nhà một mình không ai chăm sóc. Rồi tình cờ có người phát hiện ra, hỏi thăm con, con chỉ biết khóc và thốt lên một câu: “Mẹ bỏ con đi mất rồi”. Cô ấy thương xót và đưa con vào ở trong Mái ấm Hòa Hưng, - nơi cưu mang những đứa trẻ mồ côi, bất hạnh,…
Lúc con được đưa vào sống ở Mái ấm Hòa Hưng là năm con vừa lên 6 tuổi, đã đến tuổi đến trường, nên con cũng được đi học. Từ đây cuộc sống của con đã thay đổi, được đi học là tương lai của con mở ra nhiều niềm hy vọng tươi sáng hơn; biết vậy nên con đã cố gắng học thật tốt.
Có lần mẹ tỉnh trí đôi phần và mẹ có đến thăm con, nhưng khi bệnh trở lại thì mẹ lại bỏ con mà ra đi.
Năm con lên 14 tuổi, bệnh tình của mẹ con càng trở nặng và sau đó mẹ bị mù mắt. Mỗi lần gặp lại mẹ, mẹ không nhận ra con là con của mẹ nên mẹ thường trách móc con, nhưng con biết là mẹ không tỉnh trí để biết mẹ đã nói gì nên con luôn chịu đựng và vẫn yêu quý mẹ. Con muốn đưa mẹ đi điều trị bệnh nhưng vì không có tiền - con đã phó mặc cho số phận, và cuối cùng mẹ con đã qua đời trong đau đớn, bệnh tật cách nay gần 3 tháng.
Suốt 12 năm qua con sống tốt và học từ trung bình trở lên, vì con luôn nhận được sự yêu thương, giúp đỡ của: chính quyền địa phương, những nhà hảo tâm, Thầy cô và bạn bè,…
Hằng ngày, ngoài thời gian đi học ở trường, con phụ mẹ Nuôi (người được chính quyền giao cho việc chăm sóc nhóm trẻ ở Mái ấm) những công việc nhà, chăm sóc những đứa bé nhỏ hơn con cùng sống chung ở mái ấm.
Việc học tập của con hiện gặp không ít khó khăn vì lúc nhỏ thiếu sự chăm sóc, từ nhỏ đến giờ sức khỏe con rất kém, thường xuyên ốm đau đã ảnh hưởng rất lớn đến việc học. Nhưng nhờ có sự giúp đỡ tận tình của Thầy cô, bạn bè động viên nên con đã cố gắng học và đạt danh hiệu Học sinh tiên tiến của trường.
Nguyện vọng của con là được tiếp tục học lên Đai học, trở thành một Cô giáo dạy môn Toán (hoặc Lý, hoặc Hóa); có một nghề nghiệp ổn định sẽ thay đổi cuộc đời. Khi đó con sẽ có điều kiện để quay lại giúp đỡ những em nhỏ có hoàn cảnh bất hạnh như con.
Cuối cùng, con xin hứa sẽ cố gắng học thật tốt, trao dồi đạo đức tác phong, để không phụ lòng những nhà hảo tâm, những người tốt đã giúp đỡ con trong suốt thời gian qua, để trở thành một công dân có ích cho xã hội,..
Trân trọng kính chào.!.