Đối với những ai sinh ra đã có một gia đình thì việc được cưng chiều ôm ấp là chuyện bình thường đến mức không cần phải nghĩ. Khi bạn còn nhỏ thì thường lăn vào lòng mẹ hay ông bà mà làm nũng, rằng thì \\\"nó bắt nạt con\\\", \\\"con kiến nó đốt con mẹ ạ\\\", rồi bạn khóc, ăn vạ khi ai đó không theo ý mình, bạn luôn có người dỗ dành và ôm bạn thật chặt vào lòng. Khi bạn lớn lên, những cái ôm của cha mẹ thưa thớt dần bởi bạn không còn thói quen lăn vào lòng mẹ nữa, ta đã lớn rồi mà, ta cứ tưởng ta cần những điều khác lạ, ta cho rằng việc được cha mẹ ôm là con trẻ, không còn phù hợp. Còn Đối với các em nhỏ không gia đình, thì một cái ôm của người xa lạ, một ánh nhìn trìu mến có ý nghĩa vô cùng, nó không còn là điều bình thường nữa mà trở thành một ngọn lửa sưởi ấm tâm hồn các em, rằng các em vẫn được yêu thương. Mình chẳng thể quên những lần lên chùa Đức Sơn, Huế nơi có rất nhiều em nhỏ bị bỏ rơi khi mới lọt lòng, con trai sẽ được đặt họ Cù, con gái mang họ Kiều, điều này được các sư trong chùa giải thích rằng đó là họ của cha mẹ Đức Phật, các sư đặt họ cho các em như vậy là với mong muốn dưới sự che chở của Đức Phật, các em sẽ có một tương lai tốt đẹp hơn. Mỗi lần mình lên thăm các em cùng với nhóm tình nguyện là được chứng kiến cảnh các em đu bám lấy các anh chị, các em bé tranh nhau xà vào lòng nũng nịu, \\\"chị ơi, chị bế em một lúc nhé\\\". Đã có lần mình bế 3 nhóc 1 lúc, tại chẳng lỡ bỏ nhóc nào xuống, nhóc bu vào cổ còn hai tay bế hai nhóc khác, mắt mình cay cay khi thấy ni cô nói \\\"Các em thèm được bế lắm, ở đây đông quá, chỉ có các em nhỏ là được bế thôi\\\". Thế đấy, những điều tưởng như bình dị, quá đỗi giản đơn với người khác lại chở thành niềm ao ước của một ai đó. Mình sẽ mãi nhớ hình ảnh nhóc em bị mù cả hai mắt, lẫn thẫn, chập chững dò tìm đường đi, em chẳng muốn bất kì ai dắt tay em đi, em không thể nói được nên phản ứng rất dữ dội, có lẽ cuộc sống quá khắc nghiệt với em nên em trở nên khó gần, và xua đuổi những tiếng nói lạ tới gần mình. Nhưng em đã ngoan ngoãn và bình tĩnh hơn khi em được ôm thật chặt vào lòng, và rồi em gục đầu vào vai, trông em ngoan hiền như một chú mèo con \\\"Em ơi, chị muốn giữa mãi khoảnh khắc ấy, để em được giữ mãi chút bình yên\\\". Mình luôn khắc ghi hình ảnh của các nhóc tì nằm trong cũi, trong nôi, bởi các mẹ có rất nhiều việc phải làm, khi bọn mình tới thăm, những đôi mắt đen láy, to tròn nhìn nháo nhác, chẳng biết lạ quen gì các em đưa tay lên đòi bế, mắt mình nhòa đi khi nghe các ni cô kể những câu chuyện cổ tích của riêng các em....
Đừng ngại ngần hay do dự để cho ai đó một cái ôm hay để ai đó ôm bạn thật chặt, một cái ôm có thể hàn gắn một trái tim hay sưởi ấm một tâm hồn lạnh giá, hoặc cũng có thể là câu trả lời cho câu hỏi \\\"bố mẹ con là ai?\\\" của các em nhỏ mồ côi vào ngày lễ Vu Lan. Hãy ôm một ai đó thật chặt...bằng cả tấm lòng bạn nhé.