Ngày 13/10, nhân chuyến đi miền Tây, CLB Xác Minh - miền Nam có liên lạc và đến thăm Hân.
Ôtô dừng ngoài đường lớn. Ba Hân nhiệt tình chạy xe ra đón chúng tôi vào nhà.
Chúng tôi vào phòng em đang nghỉ, và được gặp em. Nhìn Hân với cơ thể mảnh mai, gầy gò và một cánh tay không còn lành lặn, chúng tôi như chết lặng người, không ai nói được lời nào. Dù đã nghe tin nhiều về Hân nhưng quả thật khi gặp Hân, mọi người đều sững sờ.
Nhìn em tiều tụy quá, có ai ngờ đâu cô gái nhỏ bé ấy đang mang trong mình một căn bệnh hiểm nghèo như thế. Nhưng cũng có ai ngờ đâu, chưa một lần em chịu khuất phục nó.
Những câu trả lời của em không hề có chút gì buồn bã thất vọng của một người mắc ung thư giai đoạn cuối. Mà trái lại, sau một hồi trò chuyện tôi nhận ra em là một cô bé rất mạnh mẽ và cá tính.
Những câu trả lời ngắn gọn của em, lúc đầu làm tôi hơi lo là em không thích trò chuyện với mình, nhưng rồi tôi nhận ra, sau mỗi lần em nói là một lần hơi thở em trở nên nặng nề...
Có lẽ căn bệnh tiến triển nhanh quá, nhưng cũng thật vui vì biết dù rất mệt nhưng em vẫn dành thời gian để nói chuyện với chúng tôi.
Phòng em nằm là một căn phòng nhỏ, ấm áp
với những ngôi sao và hạc giấy nhỏ được treo trước cửa sổ cùng chậu phong lan vàng vừa nở rộ.
Chia tay em và gia đình, mong em luôn mạnh mẽ, luôn tràn đầy nghị lực.
Nhất định em sẽ chiến thắng mà !!!