Nguyễn Thị Lanh Mẹ của cháu Đàm Văn Trường quê tại Việt Hùng, Vũ Thư, Thái Bình.
Đi làm ruộng về, lâu không mua quà cho con, đèo Trường đi chợ mua quà, khi về mua đậu phụ rán sẵn về ăn. Cháu Trường ngồi trên xe nhao xuống, rơi vào chảo rán đậu. Chỉ nghe đến vậy mà chúng tôi đã rùng cả mình. Bố mẹ gần 42 tuổi, sinh được 2 mụn con, cháu Trường 2 tuổi, cháu lớn 4 tuổi.
Khuôn mặt khắc khổ của bà mẹ không tài nào ngửng mặt lên được vì nỗi đau, nỗi buốn của đứa con còn quá bé mà chưa biết gì về nỗi đâu giáng xuống khuôn mặt thơ ngây.
Cháu bé dự kiến sẽ bị hỏng (giảm thị lực)mắt trái, và toàn bộ hai bàn tay từ khửu tay trở xuống. Tai nạn thật thảm khốc, bà mẹ không biết nên dội nước lạnh cho con ngay mà thay vào đó quấn chặt nên để em bị bỏng sâu thêm.
Gia đình thì ở quê, toàn là thuần nông và thêm việc phụ hồ. Với khoản điều trị thêm vào thì không cứ phải là ở quê mới thực sự khó khăn mà khó khăn đối với bất kỳ gia cảnh nào gặp phải tai họa như vậy.Gia đình đã vay được hơn 40 triệu cầm theo để lo cho cháu.
Cháu bé có bảo hiểm hoản toàn (dưới 6 tuổi) chỉ phải cung cấp thêm các khoản tăng cường miễn dịch như bao trường hợp khác (ngoài đơn giá bảo hiểm) Gia đình cũng vay mượn được, kinh tế khó khăn thì vùng nông thôn nào cũng vậy. Xét điều kiện thiệt thòi cho bản thân cháu và di chứng lâu dài, mong diễn đàn và các nhà hảo tâm xem xét ủng hộ cho cháu để tiếp tục điều trị và khắc phục di chứng nặng nề như vậy.
Hai mẹ con (ảnh lão không dám chụp gần vì mặt cháu cũng đã bị biến dạng khi rơi vào chảo dầu)
Mẹ cháu vẫn ngồi nguyên tư thế từ lúc chúng tôi vào và trao quà 500.000đ từ NTCM (có lẽ do nỗi đau quá lớn )