Có bình minh là sẽ có hoàng hôn
Hết ánh sáng trời sẽ thành bóng tối
Đời có sinh và dĩ nhiên có tử
Có mấy ai sống được tuổi trăm năm?
Sẽ không còn bóng tối của hoàng hôn
Mọi ánh sáng thái dương đều biến mất
Là lúc đó bạn trở về lòng đất
Cát bụi trở thành cát bụi hư vô!
Những hư danh, hư lợi trả cho đời
Thắng hay bại đều trở thành mây khói
Dẫu bạn sinh trong lâu đài, nhung lụa
Hay bần hàn cũng chẳng khác gì nhau
Thấp hay cao, đẹp hay xấu thế nào
Đen hay trắng, vàng hay nâu cũng vậy
Danh vọng, tiền tài, quyền uy, thân thế
Đều trở thành vô nghĩa hỡi bạn ơi
Nếu có chăng những gì để lại đời
Sự cao cả, tình người và liêm chính
Đức hy sinh, can trường, nhân, trí, tín
Giúp người nghèo được no ấm, yên vui
Cho trẻ mồ côi có được nụ cười
Kẻ thất vọng bừng lên tia hy vọng
Thì dẫu chết nhưng cuộc đời vẫn sống
Vì bạn làm đời ý nghĩa, vinh quang
Hãy mang tình thương trải khắp nhân gian