Từ hôm đi xác minh về đến giờ trong đầu em cứ có một điều gì đó ám ảnh, em thật sự không biết cụ thể nó là gì nhưng mãi luẩn quẩn trong đầu 2 ngày nay. Thương cho ông, lúc 4 đứa xác minh xong ra về ông cứ đòi tiễn 1 đoạn, em đã nói ông vào nghỉ nhưng ông không chịu, ông bảo ông quen rồi, rồi ông đứng đó...nhìn 4 đứa lên xe chạy đi...em không thể nào quên đi hình ảnh ấy. Rồi mỗi ngày, nắng hay mưa, trên chiếc xe đạp không còn cũ hơn được nữa ông rong ruổi khắp nẻo đường tìm từng bọc nilong để bán mong kiếm miếng cơm qua ngày...Đường SG đông đúc, xe cộ nhiều, đoạn đường không dài nhưng trở nên khó khăn cho ông mỗi lần đi lang thang kiếm sống. Vẫn bộ quần áo rách, vẫn đôi tay gầy...Mỗi đoạn đường ông đi qua là bao giọt mồ hôi rơi xuống...Thương, thương quá cho hoàn cảnh của ông. Ngày mai, ngày mai sang quán cơm nhất định sẽ hỏi thăm ông, không hiểu sao nôn đến thứ 7 quá. Không biết hôm 4 đứa chúng em về rồi gđ người cháu có nói gì ông không nữa. Giờ ngồi đây viết những dòng này, trong đầu em hiện lên như in ánh mắt của 2 vợ chồng người cháu. Họ núp trong bóng tối, em chỉ thấy được mờ mờ nhưng cảm nhận cái nhìn ấy đang hướng thẳng vào mình, vào người ông tội nghiệp cùng cảm giác sợ sợ lan tỏa trong người. Ra khỏi con ngõ nhỏ, đi được một đoạn đường 4 đứa mới bắt đầu nói chuyện với nhau, trước đó còn thả tâm trí theo hình ảnh một cụ ông già yếu cùng căn nhà tồi tàn, tối tăm và cái nhìn săm soi đáng sợ...Thương ông nhiều quá...!