Chào cả nhà,
Em rất xin lỗi vì tối qua đi xác minh về chưa kịp post bài lên để mọi người ngóng đợi. Tối qua lúc 21h 4 người gồm Yugi, Kevin, Moon và em theo sự dẫn đường của Moon đã đến thăm cụ Hoa. Sở dĩ chúng em đi muộn là vì ông ban ngày đi nhặt bao nilong, tối về khá muộn, đi sớm thì không thể nào gặp ông được. Thêm nữa em cũng thay lời Moon xin giải thích lại một chút về TH đây. Khi gặp ông lúc đầu Moon có hỏi thăm ông mấy chi tiết, ông nói là đang ở cùng mấy người nữa nên trong suy nghĩ của Moon có một chút hiểu lầm và đã viết bài giới thiệu như trên, mong mọi người thông cảm.
Khá bất ngờ khi bước chân tới nhà, ngôi nhà ông đang ở nằm trong con ngõ cách mặt đường không bao xa, nhưng chúng em cứ nghĩ đang lạc về nơi nào. Một căn nhà ẩm thấp, tối đen với chút ánh sáng mờ ảo từ cái bóng đèn không đủ sáng để làm bừng lên một góc nhà, khi đến phải gọi 1 hồi ông mới ra đón mấy đứa vì ông vừa về và đang tắm. Ông tên Đặng Tiểu Hoa, năm nay 84 tuổi, ông hiện đang ở cùng gđ người cháu gái, 2 vợ chồng cũng buôn bán qua ngày. Vợ con ông bỏ đi biệt tích bao lâu nay không tin tức, một thân một mình ông về ở ngôi nhà hiện tại từ sau khi giải phóng và trong tay không một giấy tờ tùy thân, họ hàng cũng rất lâu nay không ngó ngàng gì tới. Căn nhà hiện tại là nhà của Mẹ ông, nhưng người cháu gái đã cướp mất ngôi nhà và chỉ để cho ông một phần để ở, còn gđ họ ở phía còn lại.
Hình ảnh 1 mặt căn nhà phía vợ chồng người cháu ở
Xót xa cho thân phận ông, già yếu vẫn lặn lội mưu sinh không sợ mưa ngại nắng, thế nhưng mỗi ngày ông cũng chỉ kiếm được 5-7 ngàn, ông kể có hôm chỉ bán được 3 ngàn tiền nilong ông nhặt được. Mỗi ngày trên chiếc xe đạp lọc cọc cũ kỹ, ông lang thang khắp nẻo đường móc bọc nilong đem bán. Trưa 3 5 7 ông tới quán cơm Ngô Quyền ăn cơm, trưa 2 4 6 ông sang quán bên Lữ Gia, thế là cũng đỡ lắm được một khoản tiền. Buổi tối, ông nói, mấy quán đầu ngõ bán cơm còn dư thì cho ông ăn, có gì ăn nấy, hôm thì cô bán cháo cho miếng cháo lúc đói lòng. Riêng hôm qua chúng em đến, ông nói đã “ăn” được ít nước, vì cô bán cháo hết cháo rồi, còn ít lỏng sót lại cho ông thôi, nghe mà thương ông quá chừng, thân già còm cõi, gầy gò lại ăn uống như thế...Em hỏi ông nếu đêm đói bụng ông lấy gì ăn, ông bảo ráng nhịn đến trưa hôm sau đi ăn cơm...!
Nói chuyện với ông, 4 đứa em rất thương, khuôn mặt hằn lên nét khắc khổ, một mình ông sống bữa đói bữa no, ốm đau chỉ có một mình không ai chăm sóc. Những khi bệnh, ông chạy ra chợ nhờ người ta cạo gió, thương ông nghèo khổ họ cũng chỉ lấy mấy ngàn, có người cháu ở gần cận cũng như không. Khi chúng em muốn xin phép vào coi qua chỗ ông ở, ông nhất định không cho vào, nếu ai gặp ông lúc đó có thể hiểu được tại sao ông lại làm như thế. Chúng em hỏi chuyện hàng xóm chung quanh, hàng xóm nói là ông và vợ chồng người cháu hay cãi nhau, chính xác từ cô hàng xóm nói là “ông như bị ngược đãi”, nếu chúng em vào nhà thì gđ người cháu ông sẽ cắt nước, cắt điện không cho ông dùng nữa, ông xin chúng em đừng vào. Nhiều lần tức giận là người cháu ngắt nước luôn không cho ông dùng nước nữa. Nghe xót quá phải không ạ? Hàng xóm xung quanh nhiều lần khuyên ông lên phường trình báo nhưng ông không đi. Trước ông chỉ thắp đèn dầu và mới được dùng điện 2 tháng này, mỗi tháng ông phải trả cho người cháu hơn 20 ngàn, nước có được vài ca nước mỗi ngày không đủ tắm, chỉ dội sơ qua và cũng không đủ nước để ướt đầu! Khi chúng em nói chuyện với ông ở ngoài, đối diện chỗ em đứng bên trong là 2 vợ chồng người cháu thay phiên nhau đẩy cửa ra ngó cho đến khi chúng em ra về, có lẽ họ sợ, và ông cũng sợ. Chỉ có điều 2 cái sợ này khác nhau nhiều quá...! Ông chỉ bảo, “thôi xin đừng nhắc tới vợ chồng đó, xin đừng vào nhà,...”.
Người chồng của cháu gái đứng chăm chú theo dõi
Do không có giấy tờ gì nên ông không có một khoản trợ cấp nào từ địa phương. Năm trước ông còn khỏe lắm, nhưng năm nay sức khỏe ông đi xuống nhiều, lưng còng xuống, “không biết mắc bệnh gì”, cô hàng xóm nói. Một người khỏe mạnh sống trong căn nhà đó có khi chịu không nổi, huống chi ông đã cao tuổi, vò võ một mình bao năm. Căn nhà làm từ gỗ nhưng giống như là gỗ cháy dang dở được đem về dựng nhà, mái tôn chắp vá, dây nhợ cột vào nhau. Nền nhà nham nhở như bị ai đào bới. Tối đến ông dùng cái thang leo lên gác gỗ ngủ với diện tích chỉ vừa được 1 người và chỗ cao nhất khoảng 70cm ( như 1 hình tam giác vuông vậy).
Nền nhà
Chỗ ngủ hàng đêm của ông, rất thấp và chật chội, sát mái nhà
Ngôi nhà chắp vá
Và đen như bị cháy dở dang (phía trước căn nhà của vợ chồng người cháu)
Chúng em đã thử đề nghị đưa ông vào Chùa, vào viện dưỡng lão ở nhưng ông không chịu, ông bảo ông còn sức, còn đi nhặt được nilong bán lấy tiền nuôi thân nên ông không vào, nói thế nào ông cũng không, hàng xóm khuyên ông cũng không chịu. Ông nói khi nào nằm xuống sẽ nhờ mọi người giúp sau...! Chúng em không có cách nào khác mặc dù rất thương ông.
Sau khi xác minh và thống nhất, nhóm xác minh xin đề xuất một vài điều:
CMKTX: Chúng ta giúp ông một khoản tiền đi khám bệnh để xem sức khỏe ông thế nào.
Giúp ông cái áo lạnh, trời SG thất thường, có cái áo khi lạnh ông mặc cũng tốt cho ông.
Dường như ông chỉ có 1 bộ quần áo, lần nào tới quán cơm cũng vẫn một bộ y nguyên tả tơi. Nhà mình giúp ông ít quần áo với ạ.
CMTX: Mức 300k/tháng phụ tiền ăn uống với ông, thuốc thang khi đau bệnh. Riêng tiền CMTX này sẽ chia ra đưa hàng tuần cho ông, nếu đưa hết thì thực sự không ổn cho ông nếu vợ chồng người cháu biết được.
Em có hỏi ông thích gì, muốn gì không, ông bảo là không, nếu có được mấy gói mì tôm để dành khi đói thì tốt quá. Nghe mà chỉ biết thương vô cùng...
Chúng em rất mong mọi người giúp đỡ cho ông khi tuổi ngày càng cao và sức khỏe ngày một đi xuống...Xin hãy giang vòng tay giúp đỡ một cụ già bất hạnh. Thay mặt các bạn đi xác minh, em xin chân thành cảm ơn cả nhà...!
Ken.