Cảm xúc vẫn còn nguyên vẹn, âm ĩ và rộn ràng.
Đã ba tuần trôi qua kể từ buổi chiều thứ bảy khi các thành viên của diễn đàn NTCM háo hức chào đón các em nhỏ đến với “Khu vườn nhân ái”. Tiếng cưòi giòn tan vui đùa trong các trò chơi, khuôn mặt hào hứng hướng lên sân khấu của hơn hai trăm em nhỏ chắc hẳn vẫn còn đong đầy trong lòng mỗi chúng ta.
Và tôi tin chắc rằng mọi ngưỏi sẽ còn cảm thấy vui lây với niềm vui của tôi và bymyside khi thay mặt Theanh đến tặng và vô tình được cùng các em nhỏ ở mái ấm CLB Ga Sài Gòn xem lại DVD của chương trình.
Có lẻ trong lúc chuẩn bị cho buổi tiệc, chúng ta đã chờ đón và hy vọng mang lại cho các em một ngày hội thật vui và thú vị. Chừng đó thôi cũng đủ để chúng ta náo nức và bắt tay ngay vào chuẩn bị. Còn đối với tôi và bymyside chiều hôm nay là một niềm vui thật sự bất ngờ.
Khi màn hình tivi vừa sáng lên những dòng chữ xanh đỏ với những chiếc bong bóng bay, ánh mắt các em đã không rời chúng. “Tụi mình kìa”, các em reo lên khi nhận ra hình ảnh của mình. DVD đến đoạn trò chơi đập heo đất, một bé gái hồ hởi “Em có chơi trò này nè, em đánh trúng được con chó” rồi vội vàng chạy đi lấy chú chó nhồi bông màu hồng ra khoe, còn kể là ôm nó ngủ mỗi tối. Tôi chưa hình dung được em ôm nó vào lòng thế nào khi chú chó nhỏ xíu bằng bàn tay ngưòi lớn nhưng tôi có thể tưởng tượng được khuôn mặt say ngủ hồn nhiên của em bên món đồ chơi yêu thích. Và cứ thế, các em vừa xem vừa tranh nhau kể cho chúng tôi nghe. Một em ăn hết cả 2 cây kem mà chưa “đã”, một em thì thích ơi là thích cái đùi gà, có em lại thích món súp thôi… Rồi nào là em thích hai anh em sinh đôi hát, nào là thích bạn gì đó đeo mắt kính hát. Có em lại kể có \\\"chú bảo vệ\\\" thích tụi em lắm và còn hứa tới chơi với các em. Khi vừa nhìn thấy một thành viên áo trắng, các em kêu ngay là “anh bong bóng”, thì ra đó là ngưòi đã lấy mấy quả bóng xuống cho các em chơi “Chú đó dễ thương lắm đó chị”… Rồi các em vỗ tay cho má Tâm của mái ấm mình lên nhận quà như thể là cảnh đó diễn ra trước mắt. Hơn gần một tiếng đồng hồ trôi qua thật nhanh đầy hứng khởi và thực sự vỡ oà khi các em thấy chính mình trong tiết mục múa “Ngôi nhà mơ ước”. Lại vỗ tay, lại hò hét, lại chỉ chỏ vào màn hình, lại xấu hổ chạy đi trốn khi quay cận mặt… Chúng tôi ngỡ như sân khấu ở ngay trong căn nhà nhỏ này.
Thật hạnh phúc biết bao cho tuổi thơ của các em đã có được một kỷ niệm thật đẹp về một lần vui đùa trong “Khu vườn nhân ái” ăn cây kem kèm nhem trên miệng, vụng về tô bức tranh cát nhiều màu sắc hay run run đứng trên sân khấu trình diễn trước bao ngưòi lạ.
Và “Khu vườn nhân ái” đó đã bắt đầu đơm hoa kết trái, theo làn gió yêu thương lan toả hương thơm.