Tác giả Chủ đề: Màu nhiệm tình yêu.  (Đã xem 8396 lần)

0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.

jasmine44

  • bạn
Trả lời #27 vào: 04-05-2011 01:54:59
Giá mà có thể được cùng anh đi đến hết con đường dài đằng đẵng phía trước, thì hạnh phúc biết bao! Nhưng tình yêu của hai đứa lúc này nhiều biến cố quá! Em thấy lòng cứ đau đau! đau và biết là em yêu anh nhiều lắm, mr.G của em!!!

 


Ngủ rồi vicuocsongnhanloai

  • Rất Tích Cực
  • ***
  • Bài viết: 205
  • Thích 0
Trả lời #26 vào: 01-05-2011 21:05:51
Vì đó là em
Không cần biết em là ai,không cần biết em từ đâu .Không cần biết em ngày sau ,ta yêu em bằng mấy ngàn biển rộng . Ta yêu em qua đông tàn ngày tận . Yêu em như yêu vùng trời mênh mông .
Không cần biết đêm dài sâu , không cần biết bao gầy hao .Ta ngồi đếm tên thời gian,nghe thương yêu dâng cao như ngọn đồi,như xa xôi nay quay về gần gũi . Yêu em khi chỉ biết đó là em .
Để rồi từ đó , ta yêu em không ngại ngần .
Để rồi từ đó trong bước chân nghe gần hơn .
Một ngày lại đến trái tim ta dại buồn , rồi từng chiều lên mang nỗi buồn vô biên .
Cho dù biết em rồi đi , cho dù biết không chờ chi .
Nhưng lòng vẫn nghe cuồng si , nghe trong ta quên đi lòng sầu hận . Ta yêu em chưa bao giờ một lần . . .


Yêu em vì chỉ biết đó là em .
Không cần biết đêm dài sâu , không cần biết bao gầy hao .Ta ngồi đếm tên thời gian,nghe thương yêu dâng cao như ngọn đồi,như xa xôi nay quay về gần gũi . Yêu em khi chỉ biết đó là em .
Để rồi từ đó , ta yêu em không ngại ngần .
Để rồi từ đó trong bước chân nghe gần hơn .
Một ngày lại đến trái tim ta dại buồn , rồi từng chiều lên mang nỗi buồn vô biên .
Cho dù biết em rồi đi , cho dù biết không chờ chi .
Nhưng lòng vẫn nghe cuồng si , nghe trong ta quên đi lòng sầu hận . Ta yêu em chưa bao giờ một lần . . .
Yêu em vì chỉ biết đó là em .
Nghe trong ta quên đi lòng sầu hận . Ta yêu em chưa bao giờ một lần . . .
Yêu em vì chỉ biết . . .đó là em . [/b][/color]

Diệu Hương

 


Ngủ rồi vicuocsongnhanloai

  • Rất Tích Cực
  • ***
  • Bài viết: 205
  • Thích 0
Trả lời #25 vào: 21-04-2011 10:11:38
Em Về Phố Núi...



Em không đợi anh cùng về phố núi
Nghe gió hoang thổi suốt một mùa trăng

Em không nói, sao vội về phố núi
Hương dã quì đã chín nửa vầng trăng

Em không nói, một mình về phố núi
Để mình anh trơ trọi giữa Sài thành
Em không nhớ đưa anh về phố núi
Căn gác đêm thờ thẫn nữa bóng hình



Sao em hứa đưa anh về phố núi
Nhìn trà xanh trải rộng cánh đồng hoang
Sao không cho anh về thăm phố núi?
Nghe hoang vu thổi suốt mái đầu xanh

Sao em vội quay về phố núi?
Chỉ mình anh độc bước giũa trời đêm
Sao bây giờ em lại về phố núi?
Anh với theo đếm bước thời gian




Em không chờ ta cùng về phố núi
Uống hương hoa say ngất men nồng
Anh muốn hỏi, sao em về phố núi?
Anh nơi đây, tiếng nói cũng hao gầy.

Em không đợi, em cứ về phố núi
Tội thân anh, anh xót chỉ mình anh
Em quên rồi,Em hãy về phố núi
Uống hương cần, đừng nhớ đến anh.

Thôi không đợi, em cứ về phố núi…
Em không đợi… em cứ về phố núi…
[/color][/b]

sarah

 


Ngủ rồi vicuocsongnhanloai

  • Rất Tích Cực
  • ***
  • Bài viết: 205
  • Thích 0
Trả lời #24 vào: 14-04-2011 20:44:51
Đà Lạt nơi tôi có một tình yêu :)  

Hôm nay tôi ngồi lên chiếc xe 45 chỗ đến Dalat, Chiếc xe bắt đầu khởi hành lướt qua những tòa nhà cao tầng, băng qua những con đường đông chằn chịt xe cộ, rồi nó cũng thoát ra khỏi nơi bộn bề tấp nập, và cũng là lúc tôi thả hôn mình vào những suy nghĩ xen lẫn sự hồi hợp. Trong đó có sự hạnh phúc và cô đơn, chuyến xe mới đi được hơn 50 cây số mà tôi như định vị tại Dalat rồi

Vào tháng cuối cùng của mùa đông trời thì lạnh nhưng thiên nhiên thì đang chuyển mình để đón một mùa xuân mới. Lần đâu được sống và đón những khỏan khắc tuyệt vời của thiên nhiên cũng là lần đâu tiên tôi biết được ý nghĩa của cái gọi là hẹn họ

Hôm ấy là thứ 7 thời đó đâu ai có điện thọai. bất ngờ Anh đến nhà trọ và mời tôi đi chơi
Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác không biết xử lý thế nào thì đám bạn cùng phòng reo lên á hôm nay có tài xế rồi, Anh chở nó đi một vòng Dalat đi từ khi nó lên đây tui em chưa đưa nó đi đâu vì không có xe. Một giọng nói ấm áp như mọi lần Anh đến để làm việc đó mà. Tôi không hiểu sao người nóng lên và mặt bưng đỏ trong khi trời bên ngoài thì rất lạnh. Rồi tôi cũng chuẩn bị xong, Anh nhìn tôi rồi hỏi Em mặc thế này thôi sao ngoài trời lạnh lắm đấy, đứa bạn nhanh nhẹn chạy vô phòng lấy một chiếc áo ấm cho tôi mượn.

Thế là Anh đèo tôi trên một con cup 71 thật đẹp tiếng máy xe êm không phá vỡ nỗi cuộc trò chuyện của chúng tôi, Anh ấy và tôi đi hết một vòng Hồ Xuân Hương và chúng tôi dừng lại một nơi, chỗ đó gần vườn hoa Dalat

Khi xe dừng hẳn tôi bắt đầu thấy lạnh nhưng vẫn tỏ vẻ không có gì lạnh cả, và cuộc nói chuyện vẫn tiếp diễn 10 sau là tôi không chịu nỗi nữa, chưa bao giờ tôi thấy lạnh như thế này, giọng tôi bắt đâu thay đổi và ít nói hơn, Anh nhìn tôi và cảm nhận thấy điều đó, Anh muốn làm tôi ấm hơn nhưng không biết bắt đầu thế nào, vì đây là lần đâu tiên chỉ có Anh và tôi đi chung với nhau, Anh sợ làm tôi lo lắng, Anh chủ động nói E có thể cho tay vào túi áo Anh.cho đỡ lạnh, Anh biết làm thế tôi sẽ không ngượn, và tôi bỏ tay vào túi áo anh tay tôi cảm giác ấm hơn nhưng người bắt đầu run bần bật, lần này tôi biết không run vì lạnh mà vì một cảm giác thật lạ, người càng lúc càng run anh hỏi tôi Em lạnh không, thật sự tôi cũng không biết nữa, Tôi thật sự muốn một cái ôm của Anh, Anh cởi áo ấm đang mặt khoác lên người tôi, Thật sự ấm hơn nhưng tôi thấy Anh thì đang lạnh, trong cái giáng ngoài cứng rắn. và cũng không lâu sau đó Anh cũng bắt đầu run lên, và tôi hiểu tôi lấy áo ra đưa lại Anh lần này Anh không mặt vào người mà choàng chiếc áo giữa 2 chúng tôi, làm khoảng cách rút lại ngắn hơn Anh nói E hãy tựa vào vai Anh nếu thấy mỏi. Và tôi đã làm thế, một cảm giác thật khó tả Tôi nghe rõ từng nhịp tim và hơi thở của Anh thật tuyệt vời ấm áp và vững vàng bên bờ vai của Anh. Chưa bao giời tôi thấy thời gian trôi nhanh như tôi nay, tôi liếc nhìn đồng hồ của Anh đã gần 10 giờ rồi, Dường như Anh hiểu, Anh nói chúng ta đi ăn gì đó nhé, trong cảm giác này tôi chỉ muốn theo Anh, vì Anh đang là hạnh phúc, Anh chở tôi ra khu chợ đêm nơi đó có rất nhiều thức ăn khuya nhưng tôi không thích ăn gì và cuối cùng tôi chọn ăn bắp nướng và uống sữa đậu nành, và cũng lần đầu tiên tôi cảm giác nó ngon như vậy có lẽ vì có Anh.

Anh chở tôi về đã đến con hẻm rẽ lên khu nhà trọ nhưng anh không rẽ và cứ cho xe chạy từ từ tôi hỏi Anh chúng ta đi đường khác à, anh im lặng một hồi rồi nói đường ngắn quá anh muốn làm dài ra một tí nữa, thế là Anh chở tôi đi thêm một vòng Hồ Xuân Hương nữa, và rồi cũng đến ngã rẽ Anh dừng xe dưới chân dốc thay vì rồ ga lên dốc, Anh và tôi xuống xe. Thật ra lúc này tôi cũng muốn ở bên Anh một ít nữa nên tôi không phản ứng gì cả, tôi quay lưng và ngồi lên yên xe hai chân chống đất, Anh bước lại gần giả vờ hỏi hôm nay Em có vui không, Anh đâu biết đó là một hạnh phúc to lớn hơn niềm vui, tôi khẻ nói Em vui lắm, Anh nói thật không và nắm lấy đôi bàn tay tôi nói sang mai Chủ Nhật Anh đến chở Em đi vài nơi cho biết nha, Tôi đâu có gì từ chối và tôi thấy trời thật sự không còn lạnh nữa chỉ còn hơi ấm của Anh, Mọi thứ đi nhanh hơn tôi mong muốn ánh mắt như đang kéo anh và tôi lại gần hơn tôi nghe rõ hơn nhịp đập và hơi thở của Anh, hai bờ môi xiết vào nhau như chờ đợi từ lâu rồi, Lại thêm một lần đầu tôi biết hôn nhưng không tệ, Anh và tôi nhưng không biết chúng tôi đang nít thở và thật sự không muốn buôn ra, Tôi ngã đầu vào ngực Anh, ôm xiết chặt Anh một cái để Anh biết tôi không muốn rời khỏi anh bây giờ và mãi mãi. Chúng tôi quay về nhà trọ đã 11 giờ, Tôi vào nhà Anh nói theo mai 7h Anh sang nha. Về đến phòng mọi người đã lên giường người thì ngủ, Người thì đang hạnh phúc, người thì trăn trở và tôi sau khi nằm lên thì không ngủ được gương mặt anh như đang ấp vào tôi và cuối cùng tôi đã ngủ với hình ảnh ấy cho đến khi nhà xe nói đến bến rồi và tôi thức dậy và thấy nó đã đi qua 12 năm rồi, nhưng cảm giác hạnh phúc thì thật mới,
Và tôi thấy rằng hạnh phúc là do chúng ta biết tìm thấy nó ngay cả khi thời gian đã đi qua. Dalat nơi có một tinh yêu của tôi và nó là mãi mãi.[/b][/color]

Dalathoa

 


Ngủ rồi vicuocsongnhanloai

  • Rất Tích Cực
  • ***
  • Bài viết: 205
  • Thích 0
Trả lời #23 vào: 12-04-2011 19:39:03
Dù chuyện gì xảy ra, anh cũng luôn yêu em
Em à, Xã không can đảm để nói những lời đó, vì những nỗ lực của hai đứa trong thời gian qua là không phải nhỏ, nhưng cũng không phải vì sự lớn lao đó mà không thể bỏ.

Sự cam chịu hay miễn cưỡng cũng không thể hạnh phúc. Cả hai cùng có lỗi, tại sao chỉ mình Xã xin lỗi mà không phải cả hai người cùng tìm hướng giải quyết.

Xã mong em nghe được lời nhắn này và hãy suy nghĩ thật kỹ. Xã chờ sự quyết định của em. Dù chuyện gì xảy ra, Xã cũng luôn yêu em.

Nhóc ở số điện thoại 098xxxx... gửi đến Bự 098xxxx...



 


Ngủ rồi lehung73

  • Thành Viên Gắn Kết
  • Người Tôi Cưu Mang
  • ****
  • Bài viết: 1.622
  • Thanked: 93 times
  • Thích 1
  • Giới tính: Nam
Trả lời #22 vào: 09-04-2011 23:49:15
thấy vicuocsong..có nhiều bài hay quá.mà ko bt em có đọc đc bài này chưa.
Anh đc một người bạn đặc biệt,đọc cho nghe vào một đêm cũng đặc biệt.kỉ niệm này mãi mãi sẽ ko quên,hồn tuy mất mà tim còn thổn thức,một bài thơ rất hay của Puskin.

Bông hồng tình thương
Bán cho tôi một bông hồng đi cô bé
Bông nào xinh búp nụ mịn màng
Tôi ngước nhìn: xin ông chờ một lát
Một bông hồng vừa ý nghĩa vừa sang
Khách mỉm cười, cô thật tài quảng cáo
Vậy bông hồng có nghĩa lắm sao cô?
Tôi bối rối hình như người ta bảo:
\\\"Là tượng trưng tình nồng thắm vô bờ\\\"
Cảm ơn cô, giá bao nhiêu cô nhỉ?
Tôi lắc đầu, xin chỉ biếu ông thôi
Một bông hồng không nhiều ông ạ
Rất mong ông làm người đẹp vui lòng
Khách bỗng nhìn tôi với cái nhìn xoáy lốc
Cô nhầm rồi, tôi không tặng người yêu
Thằng bạn tôi hôm qua vào nghĩa địa
Một bông hồng cho nó đỡ quạnh hiu
Nhưng cô phải nhận tiền đi chứ
Nếu không về mẹ mắng thì sao?
Tôi cúi đầu xin tặng người xấu số
Chuyện của ông làm tôi bỗng nghẹn ngào
Khách đi qua, áo lá rừng đã bạc
Dáng cao gầy khuất hẳn dáng chiều nghiêng
Tôi bất chợt đưa tay làm dấu thánh
Hãy giữ gìn người ấy được bình yên
Nắng mơ phai má con gái thêm hồng
Với bâng khuâng nhớ đến người khách lạ
Mình nhớ người, người có nhớ mình không?
Chiều 29 phố phường vui tấp nập
Người ta vui cặp đẹp bên nhau
Mắt lạc rồi bỗng dưng sáng lại
Có phải anh không, người khách lạ hôm nào
Tim đập rộn sau hàng lụa mỏng
Anh đến gần lời nói cũng reo vui
Chào cô bé, hôm nay hàng đắt chứ
Có còn nhớ tôi hay đã quên rồi
Hành quân xong tôi vội về hậu cứ
Ghé qua đây xin cô một bông hồng
Và xin cô một lời cầu phúc
\\\"Rất mong ông làm người đẹp vui lòng\\\"
Tôi bỗng nghe tim mình thắt lại
Lựa tìm hoa trao vội tay người
Khách nhìn tôi bỗng dưng cúi mặt
Đầy đăm chiêu và nghiêm lại nụ cười
Xin lỗi cô nếu lời tôi đường đột
Nhưng thực lòng tôi không thể nào quên
Người con gái sau một lần gặp mặt
Nhớ thật nhiều nhưng chưa được biết tên
Một bông hồng như hôm nào cô bảo
\\\"Là tượng trưng tình nồng thắm vô bờ\\\"
Tay run run nhận đóa hoa người tặng
Sự thật đây rồi mà cứ ngỡ như mơ...

Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta có thêm ngày nữa để yêu thương.
 


Ngủ rồi vicuocsongnhanloai

  • Rất Tích Cực
  • ***
  • Bài viết: 205
  • Thích 0
Trả lời #21 vào: 08-04-2011 08:42:31
Không tên



Em là số mệnh của tôi…..tôi sẽ ở nơi  đây đợi em,mãi mãi vẫn là ở nơi này. Tôi sẽ dõi theo em. Em là tất cả của tôi…tôi sẽ sống vì em hỡi tình yêu của tôi. Hãy để tôi giữ mãi hình bóng em trong trái tim mình.
Em là tất cả của tôi,hỡi luôn ở cạnh tôi,hỡi tình yêu của tôi. Trong trái tim tôi mãi mãi chỉ có duy nhất hình bóng em,hãy ở trong vòng tay ấm áp của tôi. Tôi ước gì thời gian ngừng lại,nụ cười tươi sáng của em đi vào trong sâu thẳm trái tim tôi...


ST

 


Ngủ rồi vicuocsongnhanloai

  • Rất Tích Cực
  • ***
  • Bài viết: 205
  • Thích 0
Trả lời #20 vào: 06-04-2011 12:45:17
Em của anh.


Khi anh đến bên em, những nỗi đau như tan biến. trái tim em trở nên ấm áp, cuộc sống vốn im lặng bỗng trở nên nhộn nhịp hơn.
anh biết không? em luôn ước có một ngày em sẽ được bên anh, trong vòng tay của anh để nói với anh rằng \\\" em yêu anh rất nhiều\\\". dù những từ ngữ ấy ngày nào em cũng nói với anh rất nhiều. khi mỗi tiếng yêu được nói ra là khi trái tim yếu đuối của em lại mạnh mẽ lên rất nhiều. Em không mong mình sẽ được sống lâu trăm tuổi, nhưng mỗi ngày trôi qua với em là một niềm vui. và niềm vui ấy - chính anh đã dạy cho em cách cảm nhận. cảm nhận sự yêu thương, ấp áp từ bàn tay và trái tim anh. Anh không đưa em đi trên những con đường trải thảm hoa mà nắm tay em cùng em vượt qua những chông gai của cuộc sống. Anh không mang tình yêu đến để đặt vào tim em nhưng đã dạy em biết thế nào là tình yêu và biết cảm nhận tình yêu thương là như thế nào. em thật hạnh phúc khi được có anh, được yêu anh. mãi mãi.......... và em sẽ không bao giờ hết yêu anh.


penf..


 


Ngủ rồi vicuocsongnhanloai

  • Rất Tích Cực
  • ***
  • Bài viết: 205
  • Thích 0
Trả lời #19 vào: 06-04-2011 12:15:36
Đà Lạt xa nhau...



Làm sao anh nỡ quên Ðà Lạt thơ?
Quên những đêm sương đổ trắng mặt hồ,
Quên người em gái ngày xưa,
Quên đường suối dốc mộng mơ,
Những khi chiều vắng hẹn hò

Giờ xa nhau quá hỡi Ðà Lạt ơi!
Tôi nhớ Cam Ly ở cuối chân trời,
Bao lần nghe lá vàng rơi,
Bao mùa thu chết tả tơi,
Lẽ gì mất nhau suốt đời

Từ ngày ra đi anh nghe lớnh giá gần kề,
em nghe quớnh vắng từ về, má hồng rét mướt não nề.
Ðà lạt ơi! Thác Pren còn ai đến không?
Ái ân còn ai đôi bóng? ai nhớ rừng không?

Làm sao anh biết nỗi buồn ở đây?
Xa cách quê hương đã mấy ngàn ngày
Cung sầu đổ xuống bàn tay,
Có người trông ngóng từng giây
Có người trắng đêm thở dài
[/color]

Anh Bằng

 


Ngủ rồi vicuocsongnhanloai

  • Rất Tích Cực
  • ***
  • Bài viết: 205
  • Thích 0
Trả lời #18 vào: 03-04-2011 18:09:59
Tình người ngoại đạo




Lạy Chúa con thương nàng đã lâu rồi
Thương thật nhiều nhưng con chưa dám nói
Con thương nàng đã lâu rồi
Mà chưa dám hé môi
Ngại ngùng không cùng tôn giáo thôi

Lạy Chúa con tin nàng rất ngoan đạo
Thương nàng thường hay luôn đi xem lễ
Con thương nàng rất dơn sơ
Màu áo trắng trinh nguyên
Với nét môi hồng thắm thêm duyên

Con yêu nàng, tình yêu rất chân thành
Tình yêu không lừa dối
Nhưng Chúa ơi, Nàng nào hay biết đâu
Một người ngoại đạo tha thiết yêu nàng
Tình yêu trái ngang

Lạy Chúa con xin nguyện Chúa trời
Cho trọn niềm tin ơn trên Thiên Chúa
Con xin được sống bên nàng
Người con gái đoan trang
Kính mến tôn thờ Chúa! Amen
[/color]

Sưu Tầm

 


Ngủ rồi vicuocsongnhanloai

  • Rất Tích Cực
  • ***
  • Bài viết: 205
  • Thích 0
Trả lời #17 vào: 31-03-2011 21:20:08
Em sẽ về đúng nghĩa trái tim em!

Em mang tên loài hoa có dáng hình tim vỡ. Em rất tự hào về cái tên của mình, bởi nó đặc biệt và được nhiều người biết đến, có khi người ta nhớ chỉ vì cái tên. Thế nhưng từ khi biết yêu, đôi khi em cũng sợ lắm về điều gì đó mông lung, mơ hồ...bởi chuyện tình buồn của nàng T.T.KH.

Tình đầu của em, tình yêu mà em luôn tôn thờ trong trái tim rồi có vẹn nguyên không anh? Hay lại có một ngày tim em lại vỡ tan như loài hoa em được đặt tên? Những lúc em ngu ngơ hỏi thế, anh chỉ cười đáp: “Ngốc ạ, sẽ không bao giờ anh làm trái tim em đau”, rồi xoa đầu em một cách đáng yêu...

Em biết anh sẽ không bao giờ làm trái tim em đau nhưng nếu người làm trái tim em đau lại chính là em thì sao đây anh? Kể ra mối tình đầu của mình đã đi qua sáu mùa nắng mưa rồi anh nhỉ?

Ngày xưa ấy em là một cô bé học trò ngây thơ trong sáng, chưa biết tình yêu là gì. Ấy vậy mà có một mùa hè gần như là định mệnh, mùa hè đó mình đã gặp nhau… Từ lần đầu tiên gặp anh, ngay cả cái tên em còn không biết, vậy mà trái tim mười sáu của em chợt xao xuyến kỳ lạ...

Tình cờ hay duyên số mà chàng trai chưa kịp biết tên ấy bỗng dưng trở thành người bạn đồng hành cùng em trong cuộc thi Cán bộ Đoàn Hội giỏi của Phong trào trại hè thanh thiếu niên quê nhà. Thế là em có cơ hội được gần anh, biết rõ anh là ai, ở đâu và có tài lẻ gì qua quá trình tập luyện cùng nhau.




Mỗi lần gần anh, bắt gặp ánh mắt của anh là tim em dường như loạn nhịp...Thế rồi trên sân khấu, sau màn trình diễn áo dài – khăn đóng, anh nắm chặt tay em chào khán giả. Mãi đến sau này anh mới tiết lộ: “Lúc đó anh tranh thủ nắm tay em chứ bình thường thì chẳng dám. Nhìn em khi ấy giống cô dâu lắm”.


Sau cuộc thi với thành tích Giải nhì, mọi người hay trêu ghẹo hai đứa: “Khéo giả thành thật đấy nhé”. Anh đỏ mặt cười còn em thì cuối đầu bẽn lẽn. Suốt mùa hè năm ấy em và anh luôn có cơ hội gặp nhau nhiều hơn qua các phong trào tình nguyện. Một thứ tình cảm nhẹ nhàng, nguyên sơ đang lớn dần trong anh và em, nhưng dường như chưa phải là tình yêu...

Mùa hè đi qua, anh lên đường đi học, em cũng trở lại mái trường cấp ba thân yêu. Anh đi nhưng những cánh thư vẫn đều đặn gửi về. Mỗi ngày đi học em khấp khởi mong chờ cánh thư xa...Em nhớ anh biết mấy nhưng chẳng bao giờ cho anh biết điều đó, anh cũng đâu có nói lời yêu em? Em sợ mình đang ngộ nhận, sợ vướng vào chuyện yêu đương sẽ ảnh hưởng việc học hành...và nhiều lắm những điều để em suy nghĩ trong đầu óc non nớt lúc ấy. Dù không ai nói với ai tiếng yêu nhưng mình đã bên nhau suốt hai mùa phượng nở với bao vui buồn tuổi mộng mơ qua từng con chữ nắn nót viết cho nhau...

Cho đến ngày anh trao em cuốn nhật ký của anh, em run run theo từng dòng nhật ký anh viết về tình cảm của anh, về những băn khoăn trăn trở bấy lâu nay từ khi quen và quý mến em. Hiểu tấm chân tình và nỗi khổ tâm của anh em càng thấy thương anh nhiều hơn…Anh nói rằng “Em là một cô bé đầy nghị lực, dù khó khăn đến mấy cũng luôn học tập tốt và có những thành tích đáng nễ. Anh yêu em vì em là con gái đảm đang của mẹ, là chị gương mẫu của các em, là cô học trò giỏi của trường, là đoàn viên ưu tú. Em không đẹp nhưng có nét duyên mặn mà khiến anh thầm thương trộm nhớ. Nhưng anh có xứng đáng với em không, có mang lại hạnh phúc cho em không? Anh đang theo học một trường trung cấp điện, còn em, chắc chắn em sẽ vào đại học, sẽ rời xa nơi này để đi tìm ước mơ…Rồi mai đây anh là thợ điện, em có yêu thợ điện không em?”.

Đêm đó học bài xong em viết cho anh một bức thư thật dài. Hẳn rằng suy nghĩ của cô nữ sinh lớp 12 chưa thể gọi là chín chắn, suy nghĩ và nhìn nhận về tình yêu hãy còn mơ mộng lắm, thế giới tình yêu như chỉ toàn màu hồng tươi đẹp…Nhưng em không nói yêu anh, em nói anh hãy cho em thời gian…

Rồi em đỗ vào đại học. Sài Gòn lúc ấy xa lạ quá với một cô bé miền quê đầy nắng và gió như em. Trước ngày em đi, anh rủ em dạo biển. Hai đứa im lặng, không ai nói với ai điều gì...Em phá vỡ cái im lặng ấy bằng một câu đùa: “Chắc anh rủ em đi dạo cho nhớ mùi biển mặn chứ gì. Em không quên đâu, anh đừng lo”. Bất ngờ anh ôm chặt lấy em khẽ nói: “Về với anh, em nhé. Anh sợ lắm”. Anh biết không, mười tám tuổi trái tim em chưa đủ lớn nhưng đã cảm nhận được cái gọi là tình yêu và lắng nghe tiếng thổn thức gần như là nghẹt thở. Trước khi tạm biệt em và anh đã hứa với nhau, lời hứa của hai trái tim non nớt lần đầu biết yêu thương...Nhưng em vẫn chưa nói rằng em yêu anh.

Bốn năm em tự mình bươn chải nơi đất khách quê người, vật lộn với bao khó khăn để vươn lên, để nghĩ về anh, về tình yêu trọn vẹn anh dành cho em. Em vốn là cô bé mang trong mình trái tim đa sầu đa cảm. Thế nên làm sao trán khỏi cái cảm giác cô đơn, đôi khi cần lắm một người chỉ cần ngồi cạnh và im lặng, chỉ cần im lặng thôi...cũng đủ rồi. Những lúc đó nếu không cứng cỏi có lẽ em đã tìm đến với tình yêu mới. Nhưng chính tình yêu của anh đã giữ chân được em.

Anh yêu chân thành, chất phác bằng tất cả trái tim của người con trai miền Trung. Anh không lãng mạn mà lúc nào cũng hướng về cuộc sống thực tế, anh kéo em đi qua những lúc bi lụy vì những nỗi buồn của gia đình, những điều mà em cho là bất lực và không thể thay đổi. Anh giúp em thấy rằng giữ dòng đời này em luôn có một bàn tay nắm lấy khi em ngã...

Thế nên anh chiến thắng tất cả những chàng trai đến với em. Và thế là bốn năm sau em đã về, vào đúng cái khoảnh khắc giao mùa của đất trời. Miền Trung chớm se lạnh. Những cơn mưa nặng hạt bắt đầu xuất hiện về đêm. Hình như mùa đông sắp đến. Một cảm giác thật lạ trong em, cái cảm giác dường như không thể diễn tả bằng lời...Bốn năm rồi em không biết đến mùa đông lạnh, bốn mùa Giáng Sinh không anh bên cạnh...

Những ngày mình xa nhau dài đằng đẵng phải không anh? Nhưng cũng chính những ngày tháng xa cách ấy càng khiến chúng mình yêu nhau nhiều hơn và trân trọng tình cảm thiêng liêng, trọn vẹn của mối tình đầu dành cho nhau...

Ngày bảo vệ luận văn tốt nghiệp em đã khóc vì hạnh phúc. Tấm bằng em cầm trên tay là lời hứa của em với anh, đúng như ngày xưa anh đã hứa khi em nhận lời yêu: “Hai đứa mình phải nỗ lực hết sức để học hành cho tốt, sau này có nghề nghiệp ổn định, không phụ lòng ba mẹ nghe anh. Nếu là tình yêu đúng nghĩa thì cả hai sẽ nỗ lực phấn đấu vì nhau và gìn giữ cho nhau anh nhé”. Cái thưở học trò ngây ngô ấy vẫn còn non nớt và dại khờ biết mấy, thế nhưng lời hứa của em và anh thì không trẻ con tý nào anh nhỉ?

Em quyết định rời xa Sài Gòn. Trên chuyến tàu về quê, em hình dung rất rõ về những ngày đã qua, thời sinh viên của em...Em cất giữ gương mặt từng đứa bạn thân vào trong album trí nhớ. Tạm biệt đất Sài thành hối hả, tạm biệt bạn bè thân yêu, tạm biệt cả những cơ hội đầy hứa hẹn với em.

Tạm biệt ghế đá, vườn điều, vườn tràm, chốn hẹn hò lý tưởng của những đôi lứa sinh viên. Nơi đó chưa bao giờ có anh, chỉ có những chiều em ngồi thơ thẩn, bỏ quên trang sách đang lật dở để nhớ thương một người... Anh có biết hành trang em mang về là những gì không? Ngoài tấm bằng đại học, trong vali của em xếp đầy những cánh thư của anh, những tấm thiệp bé bé xinh xinh tự tay anh làm, những món quà nho nhỏ anh gửi vào miền Nam...

Em về với mối tình đầu trong trẻo và ngọt ngào nhưng cũng lắm chông gai của chúng ta. Em về để cùng anh vun vén và xây dựng hạnh phúc mà mình hằng mong ước, để không còn một ai đó nói anh là chàng khờ khi yêu và chờ đợi em nữa. Rằng tình đầu rồi cũng dở dang thôi, quá mê muội sẽ chuốc lấy khổ đau về mình, rằng ở phương trời mới không sớm thì muộn em cũng sẽ quên anh.

Em về với anh để chứng mình tình yêu và niềm tin anh dành cho em không hề sai, để không ai còn phản đối tình yêu của chúng mình nữa. Dẫu biết rằng tình đầu bao giờ cũng mong manh và dễ vỡ...Thế nên mới có biết bao thế hệ thi sĩ, nhạc sĩ dành cho tình yêu đầu đời những ưu ái đặc biệt nhất, là tất cả những gì sâu lắng, nhẹ nhàng, trong sáng nhưng không kém phần da diết... Em tự hào vì tình yêu đầu tiên của chúng ta đã đi qua bao mùa sóng gió và cách trở, giờ đây vẫn vẹn nguyên...

Nhưng cuộc đời có ngang trái lắm không anh? Ông trời có đang trêu ngươi và đang thử thách ta một thêm nữa?

Đà Nẵng đẹp lắm, em yêu từng con đường lung linh mỗi tối, yêu cái khung cảnh thơ mộng của thành phố, có núi, có biển, có cây và hoa, yêu những quán cafe hay hay theo đúng cái phong cách của em...Em yêu cả cơn mưa, cái rét, cái lạnh mùa đông. Em chọn Đà Nẵng làm điểm dừng chân chứ không phải Quảng Nam quê mình.

Em đâu biết rằng ở đây có một mối nguy hiểm đe dọa tình yêu của em và anh, mối tình đầu đã tròn 6 tuổi. Sáu năm trời không đủ để minh chứng cho tình yêu sao? Sáu năm rồi đâu thể nói là ngộ nhận? Sáu năm rồi em vẫn một lòng thủy chung, vẫn đặt tất cả niềm tin vào tình yêu của em và anh. Em tự nhủ với lòng mình rằng sẽ không ai đánh cắp được trái tim của em đâu phải không anh? Chỉ là nó đang bị loạn nhịp, rồi nó sẽ trở về nhịp đập thân quen thường ngày rất đỗi bình yên anh nhỉ?

Mà ghét anh lắm, sao anh vẫn cứ từ tốn giống như là chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Không biết có ai như anh không? Em bảo là em đang say nắng mà anh cứ bình chân như vại, vẫn nhẹ nhàng đi bên em, nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ xương xương của em. Ánh mắt anh vẫn dịu dàng, nồng ấm yêu thương...Anh không có nụ cười bí ẩn như người ta đang hút lấy hồn em, nhưng anh có nụ cười hiền hậu và vị tha biết bao nhiêu.

Em biết rằng sẽ không ai yêu em nhiều hơn anh, em biết rằng chỉ có anh xót khi em đau, khi em mệt mỏi...Chỉ có anh vào bếp nấu cháo cho em ăn khi em không nuốt nổi cơm. Chỉ có anh mới đủ kiên nhẫn yêu một cô bé thất thường như em...Chỉ có anh hì hục đun nước cho em tắm khi em lười...Và chỉ có anh dám hy sinh tất cả vì em...Anh đã chờ em bao mùa đông lạnh tái tê...Mùa đông này em đã về bên anh, mùa Giáng Sinh này ta đã có nhau...Dẫu rằng em thật sự không thể hiểu nổi những gì đang tồn tại trong từng tế bào thần kinh cảm xúc của mình. Nhưng em biết chỉ cần anh không buông tay thì trái tim em sẽ không vỡ như loài hoa mà em đang mang tên...Sức chịu đựng của con người có giới hạn.

Sao em phải làm cho tim anh, tim em đều phải đau, sao em có thể làm tổn thương anh được? Em sẽ trở về đúng nghĩa trái tim em, trái tim chỉ có anh mà thôi. Em, cô bé ích kỷ của anh rồi sẽ là một người vợ ngoan hiền, sẽ là nàng dâu hiếu thảo, sẽ cùng anh vun vén cho hạnh phúc gia đình như điều anh đã hy vọng và chờ đợi bấy lâu...Em tin là em sẽ làm được. Thế nên đừng buông tay em anh nhé, mối tình đầu của em!!! [/color]

ST

 


Ngủ rồi start2404

  • Người Tôi Cưu Mang
  • ****
  • Bài viết: 1.245
  • Thanked: 33 times
  • Thích 2
  • Giới tính: Nam
Trả lời #16 vào: 31-03-2011 07:30:12
HÃY KHÓC TRÊN VAI ANH
[/color][/b]
Chắc chẳng ai có thể đưa ra được định nghĩa tuyệt đối về yêu. Lúc còn nhỏ tôi đã từng tưởng rằng tình yêu chỉ là mến một nụ cười, ấn tượng với một khuôn mặt hay một cử chỉ quan tâm... nhưng đâu chỉ đơn giản có vậy?!
Tôi chưa trải hết cuộc đời để có thể chiêm nghiệm được tình yêu nhưng giờ đây, khi đã lớn hơn, cái nhìn của tôi về nó không còn giản đơn như trước nữa. Đâu chỉ những vẻ bề ngoài, làm nên tình yêu phải là cái bên trong kia! Sự chân thành, hy sinh, cảm thông, chia sẻ...
Đó cũng là những gì tôi đã cảm nhận được từ Hãy Khóc Trên Vai Anh, bài hát thực sự để lại ấn tượng trong tôi ngay từ lần nghe đầu tiên. Những giai điệu ngọt ngào, từng nốt nhạc vang lên đã dệt nên nỗi lòng của chàng trai với người mình yêu, về một tình yêu chân thành mà cao thượng biết bao!!!
Anh hiểu tâm trạng của em khi những giấc mơ không thành hiện thực:
Nếu người hùng trong mơ đã chẳng đến bên em
Nếu em cảm thấy buồn...
Em thấy cần một ai kia bên cạnh
Nếu em đang phải xa người mình yêu...\\\"
Ai chẳng có ước mơ về một nửa thân yêu của mình; hình ảnh đó tốt đẹp, tuyệt vời biết bao khi một ngày kia một chàng hoàng tử, một người hùng sẽ hiện ra đưa em tới miền cổ tích... Nhưng em ơi, giấc mơ là giấc mơ còn thực tại vẫn cứ là thực tại. Hình ảnh đẹp về một người yêu lý tưởng đang bị ngăn cách với em bởi một chữ \\\"xa\\\" vô định về không gian và thời gian.
Anh biết em buồn lắm khi vây quanh em là nỗi cô đơn, khi mà em muốn tâm sự cùng bạn bè nhưng chẳng ai nhấc máy cả, bởi mọi người còn đang bận rộn, đang vui vẻ bên người yêu. Em có thể giấu đi nỗi buồn, nỗi cô đơn, những hụt hẫng trong cuộc sống nhưng liệu em có vượt được qua chúng không? Những cơn bão lòng lớn quá, những đêm cô độc dài quá mà đôi vai em lại quá bé nhỏ!
Nhưng anh sẽ chỉ cho em nhận ra số phận
Rằng những gì tốt đẹp nhất trên đời
Nào phải mất tiền mua?\\\"
Đừng bi quan em ơi, số phận không phải cái bất biến. Cuộc đời đâu phải là màu đen, đừng vô vọng về những gì tốt đẹp, chúng không xa vời đâu, gần lắm! Anh sẽ chỉ cho em thấy cuộc sống tốt đẹp biết bao, anh sẽ cho em thấy em đáng được hưởng sự dịu dàng của tình yêu, của cuộc sống biết nhường nào...
Nhưng nếu lòng em muốn khóc
Hãy ngả đầu lên vai anh mà khóc nghe em...\\\"
Anh không phải là một người hùng, nhưng đôi vai anh sẽ là bờ tựa vững chắc cho em mỗi khi yếu lòng. Anh không phải là một người lý tưởng như em mong ước nhưng anh thực sự quan tâm tới em. Anh không phải là một hoàng tử nhưng anh muốn là người đốt lửa sưởi ấm con tim giá lạnh của em. Anh sẽ cho em thấy những gì một tình yêu chân thành có thể làm được.
Nếu bầu trời với em chỉ một màu tăm tối
Dù với em thiên đường có ngàn xa, xa lắm.\\\"
Hãy gọi tên anh, hãy cho anh hay, anh sẽ đưa em tới thiên đường của hạnh phúc. Dẫu rằng nơi ấy không thể như trong cổ tích nhưng đó sẽ là tất cả những gì tốt đẹp nhất anh có thể làm được cho em. Nơi ấy em sẽ là công chúa còn anh nguyện là hoàng tử của đời em. Người yêu ơi:
Anh sẽ vẫn mãi luôn bên em, cùng hướng về phía trước
Anh hứa đấy, anh sẽ chẳng khi nào lẩn trốn đâu em!!!\\\"
Những gì anh làm chỉ bởi vì \\\"ANH YÊU EM\\\".

Hãy click vào đây để nghe bài hát này.
Chúc bạn vui vẻ.

Ta lang thang về miền vô định,
Cõi trần ai lắm cảnh đau thương.
 


Ngủ rồi lehung73

  • Thành Viên Gắn Kết
  • Người Tôi Cưu Mang
  • ****
  • Bài viết: 1.622
  • Thanked: 93 times
  • Thích 1
  • Giới tính: Nam
Trả lời #15 vào: 30-03-2011 23:19:00
hj..đọc bài thơ \\\"em mệt rồi..\\\"của Thuy.Anh do bạn post lên hay quá..
tự nhiên thấy sao sao..cho mình ké chút nha..
   
DỰA VÀO VAI ANH MÀ KHÓC

    Có cánh hoa nào mà không tàn úa?
    Có hạnh phúc nào sẽ chẳng hư hao?
    Có cuộc đời nào không xuống thấp lên cao?
    Có môi nào chưa rung vì tiếng nấc?
    Có những khoảng cách dù gần trong gang tấc
    Vẫn hình như trăm ngàn dặm xa xôi

    ...Và có những chiều em cảm thấy đơn côi
    Hãy về đây, dựa vai anh mà khóc
    Kể cho anh nghe chuyện đời gai góc
    Chia bớt cho anh cảm giác xót xa
    Vì anh suốt đời là một sân ga
    Đón nhận buồn vui con tàu em chở đến
    Dù có một ngày ...............
    Sân ga này cũng vẫn sẽ còn đây.

    ...Và khi nào sầu nặng dáng em gầy
    Hãy trở lại, dựa vai anh mà khóc
    Than thở với anh rằng người đời lừa lọc
    Sớt bớt cho anh nỗi khổ bị dối gian
    Anh sẽ vỗ về \\\"Dù mất cả trần gian\\\"
    Em luôn có bờ vai anh để khóc
    Em không bao giờ lẻ loi cô độc
    Em không bao giờ thiếu một bờ vai
    Em không bao giờ thiếu một vòng tay
    Khóc đi em, dựa vai anh mà khóc.


(ST)

Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta có thêm ngày nữa để yêu thương.
 


Ngủ rồi vicuocsongnhanloai

  • Rất Tích Cực
  • ***
  • Bài viết: 205
  • Thích 0
Trả lời #14 vào: 28-03-2011 10:05:34
SẮC MÀU TÌNH YÊU.
- tình yêu mà gì hả anh??
- Uhm, thì tình yêu màu tím.
- tại sao???
- mà tím là màu của thủy chung, nhưng theo anh tình yêu mà hồng em à!!
- ???????????
- vì màu hồng tượng trưng cho sự lãng mạn. vậy còn em???
- Tình yêu với em là màu trắng.
- ....
- vì  ánh sáng trắng là tổng hợp của các màu sắc khác. áo blue cũng màu trắng nữa...màu trắng tinh khôi,nhẹ nhàng. màu trắng thì đơn giản và an toàn anh à..

 


Ngủ rồi vicuocsongnhanloai

  • Rất Tích Cực
  • ***
  • Bài viết: 205
  • Thích 0
Trả lời #13 vào: 26-03-2011 09:44:21
ANH, EM = ANH YÊU EM!!
- có thích làm em gái tui ko???
- thật chứ???
- thiệt mà!!
- em đồng ý mà.
- uhm.hj
- anh ơi!
- gì hả em?
- anh à!
- gì vậy??
- ko có gì mà. là em thích được gọi như thế.
- uhm.  :)
Tôi không nghĩ là em lại thích có anh đến thế. suốt buổi tối nói chuyện hôm đó, nhưng không ngừng anh ơi, anh à. tôi càng ko thể nghĩ rằng, việc có một người anh lại khiến em hạnh phúc đến như thế. và cũng ko thể tin nổi là tôi đã khiến em thay đổi nhiều đến vậy. từ một cô bé trầm ngâm, bất cần, chán sống, em đã trở nên vui tươi hơn, nhiều chuyện hơn, hay cười hơn.. Tâm sự với tôi nhiều hơn.
và không biết từ khi nào, tôi không còn muốn em gọi tôi là anh trai nữa...
- em à, anh trai có thể yêu em  không?
- có chứ, là tình  thương mà, anh trai thì phải thương em gái chứ.
- ý anh là yêu thương cơ
- ???????
- vì tình yêu thương thì lớn hơn tình thương, anh muốn nói là anh...anh ... anh yêu em.
- em... em cũng yêu anh nữa...  :blush: