Tác giả Chủ đề: Màu nhiệm tình yêu.  (Đã xem 8395 lần)

0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.

Ngủ rồi vicuocsongnhanloai

  • Rất Tích Cực
  • ***
  • Bài viết: 205
  • Thích 0
Trả lời #12 vào: 22-03-2011 06:28:10
PENFRIEND(BẠN QUA THƯ)
Penfriend = Pal + Enjoy together + Necessary + Forever + Relationship + Encourage + Never + Dab.
Penfriend (bạn qua thư) không chỉ là một Pal (bạn bình thường). Đó là một người bạn mà mình có thể bộc bạch tâm sự. Đó là người mà mình có thể viết mà không cần nói, người mà mình có thể Enjoy together (cùng nhau vui đùa) mà không cần quan tâm đến dáng vẻ bên ngoài. Penfriend là những người bạn thật sự Necessary (cần thiết cho cuộc sống). Những người bạn học có thể xa nhau, những người bạn thân có thể ra nước ngoài sống nhưng những người bạn qua thư là Forever (mãi mãi).
Bởi vì theo những cánh thư chứa đầy tình cảm, Relationship (mối quan hệ) của chúng mình sẽ không có khoảng cách. Khi mình gặp khó khăn, bạn luôn sẵn lòng Encourage (khuyến khích) để mình thêm vững tin, và điều đó khiến mình trưởng thành. Mình sẽ Never (không bao giờ) quên những tình cảm đó. Mặc dù vậy, mình thầm mong một ngày nào đó, mình có thể Dab (chạm nhẹ) vào bạn dù chỉ một lần, bạn thân thương.

(theo TTO)
Đây là một tác phẩm mà bạn đã sưu tầm rồi post lên khi tui giới thiệu bạn vào ddGCĐ. lúc đầu tui ko để ý lắm, nhưng càng ngày tôi càng nhận ra rằng, tất cả những bài viết hay bài sưu tầm của bạn đều rất có ý nghĩa, Penfriend cũng thế, giống như bạn và tui. chỉ thấy nhau qua cái avatar bé xíu, qua những lời tự miêu tả, vậy mà nói chuyện với nhau rất hợp, rất tự nhiên rồi trở nên rất thân từ lúc nào không hay.....

 


Ngủ rồi vicuocsongnhanloai

  • Rất Tích Cực
  • ***
  • Bài viết: 205
  • Thích 0
Trả lời #11 vào: 21-03-2011 07:25:28
2,4,6,8....20..21. 21 chữ cái lận. nick gì mà dài thế!!! để thử xem...
- 2222222222
- 2222222
trả lời rồi.hj
- bạn tên gì?
- .........
- bạn ở đâu?
- .........
- bạn nhiêu tuổi?
- .........
Trả lời hết, mà sao không hỏi mình gì hết ta. sau này tui mới biết bạn trả lời tui vì tui gõ tiếng Việt có dấu. còn bạn thì làm tui ấn tượng bởi cài nick quá dài của bạn. cứ bạn bạn tui tui hoài vậy là quen nhau.

 


Ngủ rồi vicuocsongnhanloai

  • Rất Tích Cực
  • ***
  • Bài viết: 205
  • Thích 0
Trả lời #10 vào: 20-03-2011 21:55:16
Em mệt mỏi rồi....



Đôi mắt em đã mệt mỏi rồi
Muốn khép lại khi nắng chiều xuống phố
Phố nhỏ không hàng cây lá đỏ đầu đông rùng mình theo bước gió
Chỉ dòng người mải miết đi qua
Không có bóng anh trên đường
Nắng cũng tối, bóng mây trùm qua mắt
Muốn thiếp đi quên những lo toan được – mất
Qua thật nhanh giây phút yếu mềm

Vòng tay em đã mệt mỏi rồi
Không giữ nổi giữa bộn bề kỷ niệm
Những vui buồn vụn vặt
Ôm vào lòng chỉ rơi rụng nhiều thêm
Nếu bây giờ anh có đứng cạnh em
Em cũng chịu không đưa tay ra được nữa

Tâm hồn em đã mệt mỏi rồi
Không nghe được thời gian dừng bên mình hay đã bay đi vội vã
Thời gian giết chết tình yêu, khi kỷ niệm chỉ là những mảnh vụn không thể nào chắp vá
Xô lệch cả nét cười thương mến
Gương mặt thân yêu em không tưởng tượng được ra
Chỉ lặng ngồi nghĩ đến tháng năm xa
Khi lửa cháy và hồn đầy sung sức
Khi ấy có ai ngờ đến lúc
Tâm hồn không còn sức để yêu!

Em đã mệt mỏi rồi
Nhưng biết đâu đấy, tất cả chỉ là hoang tưởng!
Chỉ cần anh bắt đầu nhìn về phía em
Đi về phía em
Mặc phố đông kín người,
đường một chiều,
gió cả,
nước dâng cao
hay rất nhiều lý do kỳ quặc khác
Anh bước một bước thôi, là em đã khác
Cả mắt em, vòng tay em, tâm hồn em
Sẽ khỏe lại vì anh!
[/color][/b]
Sưu tầm


Em à,hãy nghỉ ngơi đi nha em,đừng nghĩ gì nữa cả...nghe lời anh khuyên hãy nghĩ ngơi một khoảng thời gian rồi em sẽ tốt lại thôi. Anh sẽ luôn mãi bên em dù thời gian có là bao nhiêu đi nữa....

 


Ngủ rồi phonui_dalat

Trả lời #9 vào: 20-03-2011 17:16:32
THÀNH PHỐ BUỒN
Tác giả: Lam Phương


Thành phố nào nhớ không em?
Nơi chúng mình tìm phút êm đềm
Thành phố nào vừa đi đã mỏi
Đường quanh co quyện gốc thông già

Chiều đan tay nghe nắng chan hòa
Nắng hôn nhẹ làm hồng môi em
Mắt em buồn trong sương chiều..
Anh thấy đẹp hơn..

Một sáng nào nhớ không em?..
Ngày Chúa nhật ngày của duyên mình..
Thành phố buồn nằm nghe khói tỏa
Người lưa thưa chìm dưới sương mù
Qùy bên em trong góc giáo đường
Tiếng kinh cầu dệp mộng yêu đương
Chúa thương tình, sẽ cho mình mãi mãi gần nhau.

Rồi từ đó vì cách xa duyên tình thêm nhạt nhòa
Rồi từ đó chốn phong ba .. em làm dâu nhà người
âm thầm anh tiếc thương đời,
đau buồn em khóc chia phôi
Anh về gom góp kỷ niệm tìm vui.

Thành phố buồn .. lắm tơ vương ..
Cơn gío chiều lạnh buốt tâm hồn
và con đường ngày xưa lá đổ..
Giờ không em sỏi đá u buồn..
Giờ không em hoang vắng phố phường..
Tiếng chuông chiều chậm chậm thê lương
Tiễn đưa người quên nuí đôì,
quên cả tình yêu..

Rồi từ đó vì cách xa duyên tình thêm nhạt nhòa
Rồi từ đó chốn phong ba .. em làm dâu nhà người
âm thầm anh tiếc thương đời,
đau buồn em khóc chia phôi
Anh về gom góp kỷ niệm tìm vui.

Thành phố buồn .. lắm tơ vương ..
Cơn gío chiều lạnh buốt tâm hồn
và con đường ngày xưa lá đổ..
Giờ không em sỏi đá u buồn..
Giờ không em hoang vắng phố phường..
Tiếng chuông chiều chậm chậm thê lương
Tiễn đưa người quên nuí đôì,
quên cả tình yêu..

Tiếng chuông chiều chậm chậm thê lương
Tiễn đưa người quên nuí đôì,
quên cả tình yêu..

 


Ngủ rồi vicuocsongnhanloai

  • Rất Tích Cực
  • ***
  • Bài viết: 205
  • Thích 0
Trả lời #8 vào: 18-03-2011 17:21:35
Thành Phố Mưa Bay...

Có những chiều thành phố mưa bay
Công viên buồn tượng đá cũng buồn
Chân đi tìm tuổi hồng sa mạc nắng
Câu kinh giáo đường ngày tháng trút đau thương
Có những chiều thành phố mưa bay
Thương em gầy giọng hát liên dài
Nghe hơi thở chạnh lòng khơi niềm nhớ
Môi nhăn mắt đỏ mòn mỏi theo đợi chờ

Cuộc tình đó đã thoát xa tầm tay
Tiếng hát em còn đây tơ vương lệ thấm đầy
Hồn còn say men ái ân chiều ấy
Bóng dáng em còn đây đã khuất sau trời mây

Em đi rồi thành phố hôm nay
Mưa giăng đầy lạnh buốt tim này
Em đi rồi kỷ niệm xưa còn đấy
Em đi mất rồi còn nhớ chăng tình này ...

Có những chiều thành phố mưa bay
Công viên buồn tượng đá cũng buồn
Chân đi tìm tuổi hồng sa mạc nắng
Câu kinh giáo đường ngày tháng trút đau thương

Có những chiều thành phố mưa bay
Thương em gầy giọng hát liên dài
Nghe hơi thở chạnh lòng khơi niềm nhớ
Môi nhăn mắt đỏ mòn mỏi theo đợi chờ

Cuộc tình đó đã khuất xa tầm tay
Tiếng hát em còn đây tơ vương lệ thấm đầy
Hồn còn say men ái ân chiều ấy
Bóng dáng em từ nay đã khuất sau trời mây

Em đi rồi thành phố hôm nay
Mưa giăng đầy lạnh buốt tim này
Em đi rồi kỷ niệm yêu còn đấy
Em đi mất rồi ... còn nhớ chăng ... tình ... này\\\"

Bằng Giang

 


Ngủ rồi vicuocsongnhanloai

  • Rất Tích Cực
  • ***
  • Bài viết: 205
  • Thích 0
Trả lời #7 vào: 11-03-2011 10:37:38
Anh lại đón em về…

\\\"... Vậy mà, một lần đi công tác, tôi tình cờ thấy người đàn ông ôm cô vào một khách sạn. Khi vào hỏi, được biết giấy đăng ký là tờ giấy kết hôn của vợ chồng tôi. Tôi đã chủ động ly dị và con gái nhất quyết đòi theo cha chứ không chịu theo mẹ...\\\"

Tôi và con gái nhỏ ngồi ở quầy căng-tin trong sân ga, đứa con gái thấp thỏm ra vào ngóng trông. Mỗi lần tiếng còi tàu rúc lên, đôi mắt con gái dõi nhìn về phía khúc ngoặt nơi đoàn tàu xuất hiện.

 

Hai cha con không nói với nhau điều gì bởi những gì cần nói để đi đến quyết định ra sân ga hôm nay đã nói hết rồi. Tôi hiểu sự bồi hồi, ngóng đợi của con gái nhưng thật lạ, tôi lại chẳng thoáng chút ngóng trông.

 

Chúng tôi yêu nhau từ thuở còn ngồi trên giảng đường đại học, cô ấy là một cô gái không xinh đẹp mà chỉ ưa nhìn ở vóc dáng thể thao khỏe mạnh và nụ cười tươi rói. Ban đầu, tôi chẳng mấy thích cô bởi cái tính nói nhiều. Rồi thời gian qua đi, công tác đoàn khiến chúng tôi xích lại gần nhau. Ra trường, chúng tôi cưới. Là sinh viên giỏi, tôi đã được một công ty nước ngoài nhận vào làm việc và trả lương rất cao đồng nghĩa với việc làm phải tương xứng. Đi công tác liên miên, nhà chỉ như là nơi nghỉ trọ. Mệt, vất vả khiến tôi không còn sức ga lăng với cô vợ trẻ và đứa con thơ.

 

Thấm thoát, 10 năm trôi qua, tôi đã có chân trong ban giám đốc, công việc ngày một nhiều hơn. Một lần, cô ấy xin phép được đi làm vì con gái đã lớn và nơi cô làm là một công ty do các bạn cùng khóa mở lớp kỹ năng sống, đào tạo cho học sinh mỗi khi mùa hè đến... Tôi đồng ý, bởi công việc ấy phù hợp với một cán bộ Đoàn năng nổ năm xưa. Niềm vui đã trở lại khiến cô trở nên xinh đẹp hơn. Mỗi khi về nhà, tôi lại nghe tiếng cô ríu rít như xưa. Bữa nào cô đi công tác, tôi lại thấy nhớ giọng nói sôi nổi, ầm ào của vợ.

 

Vậy mà, một lần đi công tác, tôi tình cờ thấy người đàn ông ôm cô vào một khách sạn. Khi vào hỏi, được biết giấy đăng ký là tờ giấy kết hôn của vợ chồng tôi. Tôi đã chủ động ly dị và con gái nhất quyết đòi theo cha chứ không chịu theo mẹ.

 

Tôi đã xin nghỉ việc ở nơi tôi gắn bó nhiều năm, về làm tại một công ty nhỏ gần nhà với mức lương chỉ bằng 1/3 nơi làm cũ để tiện chăm sóc con gái. Nhiều người bạn giới thiệu nhưng tôi không biết liệu người phụ nữ mà tôi lấy có yêu thương hai cha con tôi không hay lại làm tổn thương con gái nhỏ của tôi nên tôi chấp nhận một mình ở vậy nuôi con.

 

Một lần, tôi nhận được thư báo của bệnh viện tỉnh K., vỏn vẹn có vài dòng “bà T. bị ung thư buồng trứng…  rất cần gặp người thân…”. Tôi cảm thấy thương cho người vợ cũ chẳng may bị bệnh hiểm nghèo, còn con gái đã khóc và nhìn tôi dò hỏi, tôi đoán biết ý mà con gái cần hỏi nhưng chỉ im lặng.  Rồi chúng tôi nhận được bức thư thứ hai sau vài tháng, có ghi “bệnh ung thư của bà T. vào giai đoạn cuối…” . Con gái tôi khóc òa và nói: “ba ơi, con biết má có nhiều lầm lỗi với ba nhưng má đang bệnh nặng, rất cần sự chăm sóc của gia đình, ba đón má về ba nhé…”.

 

Đêm ấy, cả hai cha con nói với nhau nhiều điều mà từ trước đến giờ chúng tôi chưa từng nói với nhau. Chúng tôi quyết định thuê xe đi đón nhưng cô ấy không chịu mà muốn đi xe lửa một lần nữa.

 

Tiếng còi tàu cắt đứt luồng suy nghĩ của tôi, chiếc băng ca được chuyển xuống, trên đó là một dáng hình bé nhỏ tiều tụy. Thời gian và bệnh tật đã hủy hoại cô ấy, duy chỉ có nụ cười vẫn như xưa. Nhìn thấy tôi, cô bật khóc và thì thầm “cảm ơn anh, đã đón em về”.[/color]

 

Theo Hoàng Gia Hưng

NLĐ

 


Ngủ rồi vicuocsongnhanloai

  • Rất Tích Cực
  • ***
  • Bài viết: 205
  • Thích 0
Trả lời #6 vào: 27-02-2011 17:44:00
Sẽ không bao giờ anh để mất em

TT - Emma Howard (23 tuổi) không giấu được những giọt nước mắt ngập tràn hạnh phúc khi cùng vị hôn phu bước vào thánh đường Christ The King (TP Christchurch, New Zealand) vào ngày 25-2.

Chỉ mới ba hôm trước, Emma đã nghĩ chuyện này chỉ còn là một giấc mơ khi chị bị chôn vùi trong trận động đất khủng khiếp ở New Zealand.


Cặp đôi Emma Howard và Chris Greenslade trao nhau nụ hôn nồng cháy tại lễ cưới - Ảnh: ap


Trong cơn hoảng loạn, Emma sực nhớ chiếc điện thoại di động luôn ở bên mình, và chị liên lạc ngay với vị hôn phu 25 tuổi của mình - anh Chris Greenslade.

Từ một văn phòng gần đó, anh Chris đã chạy tới ngay nơi làm việc của hôn thê sau khi nhận được tin nhắn. Sau vài giây chết sững trước cảnh hoang tàn khủng khiếp... anh đã lao vào đào bới mọi thứ bằng tay không bất chấp mọi đau đớn.

Cuối cùng sau bảy tiếng chờ đợi, Emma cũng đã được giải cứu thành công. Và chị không thể hạnh phúc hơn khi một trong những người đầu tiên nhìn thấy là Chris và được nghe câu nói của anh: “Sẽ không bao giờ anh để mất em!“.

Đối với các quan khách và người dân New Zealand, đám cưới của Emma và Chris là một minh chứng cho sức mạnh và sự vĩnh cửu của tình yêu.


CÔNG NHẬT (Theo Dailytelegraph, Dailymail)

 


Ngủ rồi vicuocsongnhanloai

  • Rất Tích Cực
  • ***
  • Bài viết: 205
  • Thích 0
Trả lời #5 vào: 27-02-2011 10:26:45
Hãy ngẩn đầu lên

Đôi khi có một số người lướt qua cuộc đời bạn và ngay tức khắc bạn nhận ra rằng sự có mặt của họ ý nghĩa như thế nào.

Họ đã dạy bạn những bài học, đã giúp bạn nhận ra giá trị của chính mình hoặc trở thành con người mà bạn từng mơ ước. Có lẽ bạn sẽ không biết được những con người này từ đâu đến (bạn cùng phòng, người hàng xóm, vị giáo sư, người bạn mất liên lạc từ lâu hay thậm chí là một người hoàn toàn xa lạ). Nhưng khi bạn thờ ơ với họ, hãy nhớ rằng trong từng khoảnh khắc họ sẽ ảnh hưởng rất sâu sắc đến cuộc đời bạn.

Ban đầu sự việc xảy ra trông có vẻ kinh khủng, đau khổ và bất công, nhưng khi lấy tấm gương của cuộc đời ra để đối chiếu, bạn sẽ hiểu được là nếu không có những giây phút ấy để bạn vượt qua mọi khó khăn thì bạn khó có thể thấy được tài năng, sức mạnh, ý chí và tấm lòng của bạn. Mọi việc đều diễn ra có chủ đích mà không có gì gọi là tình cờ hay may rủi cả. Bệnh tật, tổn thương trong tình yêu, giây phút tuyệt vời nhất của cuộc sống bị đánh cắp hoặc mọi thứ ngu ngốc khác đã xảy đến với bạn, hãy nhớ rằng đó là bài học quý giá. Nếu không có nó cuộc đời này chỉ là một lối đi thẳng tắp, một con đường mà không hề có đích đến cũng như bạn sống từng ngày mà không hề ước mơ. Thật sự con đường đó rất an toàn và dễ chịu, nhưng sẽ rất nhàm chán và vô nghĩa.

Những người bạn gặp sẽ ảnh hưởng đến đến cuộc đời bạn. Thành công hay thất bại, thậm chí là những kinh nghiệm tồi tệ nhất cũng chính là bài học đáng giá nhất, sẽ giúp bạn nhận ra được giá trị của chính mình. Nếu có ai đó làm tổn thương bạn, phản bội bạn hay lợi dụng tấm lòng của bạn, hãy tha thứ cho họ bởi vì chính họ đã giúp bạn nhận ra được ý nhĩa của sự chân thật và hơn nữa, bạn biết rộng mở tấm lòng với ai đó. Nhưng nếu có ai thương yêu bạn chân thành, hãy yêu thương họ một cách vô điều kiện, không chỉ đơn thuần là họ đã yêu bạn mà họ đang dạy bạn cách để yêu.

Hãy trân trọng khoảnh khắc và hãy ghi nhớ từng khoảnh khắc những cái mà sau này bạn không còn có cơ hội để trải qua nữa. Tiếp xúc với những người mà bạn chưa từng nói chuyện, và biết lắng nghe. Hãy để trái tim biết yêu thương người khác. Bầu trời cao vời vợi vì thế hãy ngẩng đầu nhìn lên, tự tin vào bản thân. Hãy lắng nghe nhịp đập của trái tim mình :\\\"Bạn là một cá nhân tuyệt vời. Tự tin lên và trân trọng bản thân bạn, vì nếu bạn không tin bạn thì ai sẽ làm điều ấy?\\\"

Hãy sở hữu cuộc sống của bạn và đừng bao giờ hối tiếc về lối sống ấy. Nếu bạn thương yêu ai đó thì hãy nói cho họ biết, dù rằng sẽ bị từ chối nhưng nó có thể làm cho một trái tim tan nát có thể đập trở lại. [/color]

Sưu tầm

 


Ngủ rồi vicuocsongnhanloai

  • Rất Tích Cực
  • ***
  • Bài viết: 205
  • Thích 0
Trả lời #4 vào: 25-02-2011 11:15:28
Soi mình vào cuộc đời

Mỗi người đều có 1 lý giải khác nhau về cuộc đời , có người bảo \\\'\\\' Cuộc sống như 1 sân khấu , ai thử tốt các vai diễn của mình thì sẽ thành công \\\'\\\' ngẫm lại điều này không phải là vô lý. Trên sân khấu cuộc đời có đủ loại vai , vai chính diện , vai buồn . vai khóc ... Mỗi chúng ta điều đảm trách , nhiều vai khác nhau : Một con người , một người chị , người anh , người em , trong gia đình , một sinh viên trong nhà trường và những phong trào đoàn hội , thật là khó , để hoàn thành trọn vẹn , những vai diễn của số mệnh chỉ có một cách tốt nhất là phải soi mình vào cuộc đời

Tại sao tôi lại nói chuyện này với bạn ? Chiều qua tôi bắt gặp bạn tôi khóc một mình . Bạn của tôi vốn cứng cỏi lắm kia mà , phải là chuyện hệ trọng mới có thể khiến bạn rơi lệ. Tự nhiên ta nghĩ bạn đang là diễn viên bi kịch trên sân khấu cuộc đời , tôi bắt đầu hoang mang. Bạn sẽ vượt qua bi kịch ấy như thế nào ? Tôi chỉ muốn bạn hiểu một điều : tính cách , số phận của một nhân vật trên sàn diễn , đã được đóng khung , qui định sẵn trong kịch bản , nhưng còn chúng ta ? Tôi và bạn là người quyết định đường đi nước bước cho vai diễn của mình , bạn cũng học được như tôi , chắc bạn đã từng nghe câu này : \\\'\\\' Cuộc đời là một tấm gương soi , nó phản chiếu lại chính bộ mặt của bất kì ai ngó vào nó , cau mày với nó , nó sẽ cau mặt với ta ngay và cười với nó , nó sẽ trở thành người bạn vui tính tốt bụng của ta \\\'\\\'

Bạn thân mến ! Tôi không khuyên bạn bỏ quên nỗi buồn đau , bởi chỉ thấm thía nỗi buồn , thì người ta mới biết trân trọng giá trị của niềm vui , hơn nữa , là con người ai chẳng có một phút yếu lòng . Vì sau mỗi lần bạn buồn hãy cố mỉm cười với cuộc sống một chút xem sao biết đâu nhờ vậy , nỗi buồn có thể diệu lại được , người ta vẫn thường bảo : \\\"Tình Yêu trong lòng làm cho mọi thứ dễ chịu hơn mà\\\"

Đặc tính cổ hữu của con người là luôn hường về quá khứ , thế thì hãy sống cho trọn vẹn ngày hôm nay , vì hôm nay chính là qúa khứ của ngày mai . Để sau này ngẫm lại thấy mình đã sống không thật vô nghĩa vì trong những tháng năm này , tôi và bạn hãy soi mình vào cuộc đời , cho đi thật nhiều niềm vui để nhận lại những tiếng cười bạn nhé !

Là tôi lo xa nên mới nói thế thôi chứ tôi luôn tin bạn không phải là người dễ hạ gục trước khó khăn . Ngày mai bao giờ cũng đẹp hơn , ít ra là trong niềm vui của mỗi người , ngày mai bạn sẽ mỉm cười với ta và với cuộc đời chứ !

Hôm nay bạn sẽ lớn hơn hôm qua rất nhiều , biến mỗi ngày với bạn thành niềm vui nghĩa là bạn đang thắp lên cho mình , một tuổi mới đầy ý nghĩa . Cuộc sống luôn ẩn chứa trong mình những điều kì diệu , hãy giữ mãi vững niềm tin chắc chắn bạn sẽ tìm thấy hạnh phúc.[/color]

pexiu (DD THPT Trần Bình Trọng)

 


Ngủ rồi vicuocsongnhanloai

  • Rất Tích Cực
  • ***
  • Bài viết: 205
  • Thích 0
Trả lời #3 vào: 24-02-2011 10:14:50
Em đã sai và em sẽ mãi yêu anh, yêu cuộc sống này

Giờ này ở xa người tôi yêu rồi, tôi mới nhận ra rằng mình đã sai, sai rất nhiều đối với anh. Tôi chỉ nhận ra tôi yêu anh khi anh quyết định
 

Anh từng hỏi tại sao tôi yêu anh? Tôi đã trả lời không chút đắn đo là vì tôi có nhiều sức ép và mệt mỏi với cuộc sống. Anh đã ở bên tôi khi quanh tôi là những điều thất vọng nhất cuộc sống. Bên anh, tôi biết thêm về quá khứ của anh, đầy gian truân nhưng cũng rất đáng khâm phục, anh đã mong rằng tôi có thể cùng anh làm lại từ đâu, xây đắp một gia đình hạnh phúc. Lúc nghe anh tâm sự về quá khứ tôi nghĩ mình có thể làm được cùng anh vì đối với tôi mọi thứ rất đơn giản, vì tôi cũng yêu con người và nhân cách của anh.

Tôi được gia đình, bạn bè bảo bọc, che chở từ nhỏ nên tôi nhìn cuộc sống qua lăng kính màu hồng và thiếu kinh nghiệm thực tế. Trong khi đó, anh đã trải qua nhiều khó khăn, đắng cay ngọt bùi... nên thế giới nội tâm của anh thật đặc biệt. Anh đã cố gắng nói cho tôi hiểu về sự phức tạp của cuộc sống nhưng tôi không thừa nhận vì quá tự tin với quan điểm \\\"mọi thứ rất đơn giản\\\" của mình. Do đó, thay vì ôm anh thật chặt để an ủi, động viên khi anh yếu đuối, anh gặp khó khăn và rất cần sự chia sẻ, thì tôi lại ích kỉ và dần đẩy anh ra xa. Có lẽ chính anh cũng không muốn một cô bé chia sẻ cùng anh những điều như thế, vì trải qua biết bao thăng trầm, anh đã trở thành một người rất bản lĩnh và ít bộc lộ cảm xúc của mình, nhưng tôi là người yêu của anh, nhẽ ra tôi phải là một chỗ dựa cho anh, mang đến cho anh những lúc anh cần một điều gì đấy thanh thản. Vì ngoài những lúc như thế ra, tôi còn có dịp nào nữa đâu, lúc nào anh cũng che chở, ở bên tôi và lo lắng cho tôi tất cả mọi điều, dành cho tôi yêu thương mà tôi tin rằng không một ai dành cho tôi như thế. Tôi đã sai khi không bao giờ nghĩ lại những gì tôi được nhận từ anh, đó là một tình cảm không thể viết nên lời, anh yêu và dành cho tôi tất cả những gì anh có thể làm, vậy mà tôi đôi khi cho rằng nó thật dễ để làm được điều ấy, vì cái suy nghĩ đơn giản và chỉ nhìn ra xung quanh ngắn ngủi của mình, với những điều đẹp đẽ mà lũ bạn thường kể, để rồi tôi trách anh, tôi đâu biết rằng, mọi người cũng chỉ kể những điều tốt đẹp mà họ có thôi, đằng sau đấy cũng còn bao điều không như ý muốn, và anh của tôi đã hạn chế tối đa cho tôi những điều ấy rồi.
Không phải tôi không có ý thức rằng mình đã nhiều lần làm đau anh và tôi cũng muốn thay đổi mình, nhưng tôi đã không làm được chỉ vì chính tôi, lúc nào suy nghĩ trong tôi cũng trực chạy về nếp nghĩ cũ...

Cho đến khi anh quyết định xa rời tôi thì tôi mới hiểu được sự cô đơn, trống trải mà tôi đã mang đến cho anh trước đây. Khi tôi hiểu được sự phức tạp của cuộc sống và có đủ kiên nhẫn chia sẻ với anh thì tình cảm trong anh đã nhạt nhoà. Sự nhạt nhòa tới từ chính tôi, tôi đã không yêu bằng trái tim của 2 người mà chỉ yêu bằng trái tim của tôi thôi, chỉ vì tôi không thấy hết những gì anh đã làm cho tôi là ý nghĩa như thế nào, không cảm nhận được anh đã dành cho tôi những thứ qúy giá làm sao. Anh không bên tôi nữa, tôi chỉ còn biết tự trách mình, hẳn anh cũng khổ tâm vì tôi lắm, vậy mà lúc nào anh cũng vẫn lo và yêu thương tôi.

Tôi nhớ tất cả những kỷ niệm liên quan đến anh và ước gì có thể nắm tay anh, nghe nhạc và nói chuyện cùng anh suốt đêm như trước đây. Khi tôi có can đảm nói rằng tôi cần anh và anh rất quan trọng đối với tôi thì anh quá mệt mỏi và không còn muốn đi cùng tôi nữa. Con người không phải là một cỗ máy, tôi bây giờ mới nhận ra rằng trước đây mình đã là \\\"một cỗ máy\\\" đối với anh, và giờ đây, tôi biết anh sẽ ở bên tôi những lúc tôi cần tới anh, nhưng sự thực là tôi đã đánh mất đi những gì qúy giá nhất mà tôi từng có. Anh đi không phải vì anh, vì tôi đã không dành cho những điều tốt nhất, tôi sẽ rất mặc cảm nếu như sau này tôi vẫn như thế đối với anh. Anh vẫn nghĩ cho tôi, giúp tôi nhận ra nhiều điều mà tôi thường không để ý tới bởi cái tính của mình.

Tôi nói rằng sẽ chờ anh nhưng anh nói hãy cho người khác cơ hội. Tôi rất buồn vì hiểu ra rằng bắt đầu từ giây phút đó tôi không còn quan trọng đối với anh nữa. Đã quá trễ để cho anh biết rằng tôi đang thay đổi. Tôi giờ sống sâu sắc hơn, biết quan tâm và chia sẻ như anh đã từng mong muốn. Tôi ngộ ra rằng sự nghiệp không phải điều quan trọng nhất mà tình yêu và mái ấm gia đình mới là điều quan trọng nhất. Chỉ khi yêu người ta mới thay đổi và tôi nhận ra tôi yêu anh từ đó. Anh là ký ức đau buồn nhưng rất có ý nghĩa đối với tôi.

Khi cánh cửa đóng lại thì cánh cửa khác sẽ mở ra. Tôi sẽ không gặp lại anh để ký ức ngủ yên và tiếp tục bước về phía trước. Cảm ơn anh đã nghiêm khắc dạy tôi biết phải làm gì để giữ trái tim của người đàn ông, người mà tôi sẽ yêu thương trong suốt cuộc đời này.

Ai đó từng nói: \\\"Cứ cho rồi sẽ nhận\\\". Tôi hiểu một điều, khi tình cảm xuất phát từ đáy lòng tôi chỉ cho và không cần được nhận. Tôi học cách yêu sự hạnh phúc giản đơn mà tôi xây dựng nên.

Có nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau nào? Có nỗi buồn nào mà sẽ không vượt qua? Có yêu thương nào gọi là ít, gọi là nhiều? Với tôi, những câu hỏi ấy mãi mãi không có lời giải đáp.

Nỗi buồn, liệu có thể sống mãi với nó được không, hay là học cách tạo niềm vui và che lấp nỗi buồn ấy thì không phải sẽ tốt hơn? Thương hại cũng là sự sẻ chia nỗi buồn với người khác, và đừng thấy xấu hổ khi người khác thương hại mình.

Yêu thương, liệu có diễn tả hết bằng lời nói, bằng hành động, hay bằng cử chỉ. Không có cái gì là vô tận, nhưng yêu thương mãi mãi là vô tận với mỗi sinh vật sống trong thế giới này.

Mẹ từng dạy tôi: \\\"Sống là hãy nhìn sang bên cạnh, và chia sẻ với những người đồng cảnh. Nhìn lên trên, mình còn thua kém rất nhiều người, nhưng nhìn bên dưới, cũng còn rất nhiều người khác không bằng mình. Và cứ mãi hơn thua, thì chẳng phải sẽ khổ sở lắm sao?”. Tôi học cách yêu những niềm tin, trân trọng những tình cảm và hi vọng của mọi người dành cho mình. Học cách yêu cuộc sống, không bằng cách này thì cũng bằng cách khác. Tôi tìm thấy sự thanh thản trong chính tâm hồn mình, thoải mái, và tự do.

Tôi được sinh ra, không phải để sống cho quá khứ, hay sống cho tương lai. Tôi được sinh ra để sống cho hiện tại này, trao hạnh phúc cho tất cả mọi người, như vậy là quá đủ rồi.[/color]

Giáng Tiên (THPT Lam Sơn)

 


Ngủ rồi vicuocsongnhanloai

  • Rất Tích Cực
  • ***
  • Bài viết: 205
  • Thích 0
Trả lời #2 vào: 21-02-2011 09:46:42
Đừng tự nhốt mình trong tuyệt vọng

Em, đôi lúc thấy em khóc, đôi lúc thấy em ngồi nhìn vu vơ ra phía xa xôi, đôi lúc thấy em tự hành hạ thể xác mình, phá nát cuộc đời mình và nhốt mình trong tuyệt vọng.

Em không tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống ư?

Em không tìm thấy lí do mình cần phải sống ư?

Em, hãy nhìn lại mình trong gương, em có tìm được một người nào trong thế gian này có khuôn mặt giống em, đôi mắt giống em, nụ cười giống em, tính cách giống em, tất cả đều giống em. Em không thể tìm thấy vì em là duy nhất, chỉ một và duy nhất. Em phải tự hào vì mình được sinh ra với những đường nét của riêng mình. Đừng tự ti nếu em không đẹp.

Em, tình yêu đã qua của em không phải là bi kịch. Không ai bắt em phải quên, mà em hãy luôn nhớ đến nó như một bài học về cuộc đời. Em hãy nghĩ, một ngày nào đó có thể em phải cảm ơn người đàn ông đã làm em đau khổ bây giờ để tương lai em gặp được một người đàn ông tốt hơn, của riêng em. Em hãy sống qua nỗi đau để chờ những niềm vui sẽ đến.

Em, cuộc đời của em đau khổ, chông gai và nhiều gian khó. Em hãy cám ơn thượng đế đã ban cho em một cuộc đời như thế, bởi nhờ nó em sẽ trở thành một cô gái mạnh mẽ, giỏi giang và em có thể tự hào rằng mình đã vượt qua số phận mà không gục ngã. Có viên ngọc quý nào không cần qua tôi luyện đâu em?

Em, ông trời không hề bất công, ông trời luôn sòng phẳng với mỗi chúng ta. Mất và được, hai khái niệm đó không bao giờ tách rời nhau. Cuộc đời lấy của em đi thứ này sẽ bù đắp cho em thứ khác. Mỗi một giọt nước mắt em rơi xuống sẽ là một trải nghiệm đáng quý mà em không thể mua được bằng tiền. Có thể em khuyết tật về thể xác nhưng em hoàn toàn có thể có được một tâm hồn không khuyết tật, một tâm hồn đẹp. Có thể em thiếu tình yêu thương của người này, nhưng em sẽ tìm được tình yêu thương từ những người khác, quan trọng em có biết mở lòng mình ra để đón nhận những yêu thương ấy hay không.

Em, tự nhốt mình trong tuyệt vọng, em thấy cuộc đời này nhàm chán lắm sao? Em hãy nhìn lên bầu trời trong xanh trên cao, nó có mất đi màu xanh vốn có ấy vì em tuyệt vọng không em?

Em, mỗi buổi sáng thức dậy, em thấy trống trải lắm phải không, thấy vô vị bởi mỗi ngày trôi qua nhàm chán và tẻ nhạt phải không? Em hãy mở cửa ra, hãy nghe một bài hát vui vui, hãy nhìn bầu trời đang bắt đầu rực sáng và hãy hít căng một lồng ngực đầy gió, hãy tự nói với mình \\\" luôn tươi cười, tôi ơi\\\". Bởi khi em cười, cuộc sống xung quanh em tươi đẹp biết bao. Em hãy tươi cười với bất cứ ai em gặp trên đường, dù quen hay không, họ sẽ thấy ấm áp hơn và trao lại cho em nụ cười của họ. Như thế, em biết rằng em tồn tại và đang tạo niềm vui không chỉ riêng cho mình.

Em, có thấy những cánh tay chìa ra cần em giúp đỡ không, nếu có và nếu có thể, em đừng ngần ngại. Họ sẽ trao cho em những ánh mắt cảm ơn, những nụ cười hạnh phúc, họ sẽ nói cho em biết em đang sống có ích, có ý nghĩa và có mục đích…đấy em.

Em, tự nhốt mình trong tuyệt vọng, tức là em đang đi giữa một sa mạc khô cằn và luôn tìm kiếm một ốc đảo tươi đẹp. Em hãy cứ đi, vững bước mà đi, ốc đảo đó đang ẩn hiện ngay trước mắt em. Kể cả khi ốc đảo đó chỉ là ảo ảnh, và nó sẽ tan biến theo hư không thì khi đó em hãy nhìn xuống dưới chân, có thể em đã thoát ra khỏi sa mạc đó rồi đấy.

Em, đừng tự nhốt mình trong tuyệt vọng!

Dr Ruan\\\'s Blog

 


Ngủ rồi vicuocsongnhanloai

  • Rất Tích Cực
  • ***
  • Bài viết: 205
  • Thích 0
Trả lời #1 vào: 18-02-2011 17:54:07
Viết cho anh, tình yêu của em...


Nếu như cuộc sống chỉ toàn là \\\" Nếu như\\\".  Và nếu như cuộc sống không cho em gặp anh. Em đã có những khoảng thời gian rất dài trôi đi một cách vô ích. Nếu như ngày ấy em làm điều dại dột, thì tất cả những gì hiện giờ em đang có sẽ không bao giờ có cơ hội là của em.. Nếu như ngày ấy là một  quá khứ đau buồn thì bây giờ......
Em đang được sống
Em đang rất hạnh phúc
Em đang rất ấm áp
Em đang rất tự tin
Em đang yêu và được yêu một cách chân thành...
... Bởi vì bây giờ em đang có anh... và chính tình yêu thương của anh đã làm em được hồi sinh.
Nếu anh hỏi một người nào đó đang yêu, biểu tượng của tình yêu hình gì? Chắc chắn họ sẽ trả lời đó là hình trái tim. Nhưng nếu anh hỏi em thì câu trả lời của em sẽ là hình tròn. Tình yêu của em và anh sẽ không bao giờ có kết thúc, vì nếu khi chúng ta muốn đi đến điểm cuối của vòng tròn tình yêu cũng sẽ là lúc chúng ta quay trở lại nơi bắt đầu với những gì nguyên sơ của nó.
Tình yêu thì muôn màu muôn vẻ, nhưng với em tình yêu là màu trắng. một màu trắng tinh khiết. Tình yêu của em và anh là một thứ tình cảm không vết nhơ, không tì ố. Có lẽ ít ai biết được màu trắng tinh tuyền ấy lại là sự kết hợp của 7 sắc màu khác nhau. Bảy sắc màu ấy là những tuyệt vọng, tự ti, yếu đuối, và cả những chia sẻ, lắng nghe, những nụ cười, những giọt nước mắt. Tất cả đã tạo nên một tình yêu hoàn hảo cho anh và em hôm nay..
Và ngày hôm nay, em sẽ sống một cuộc sống với đầy ắp những âm thanh, sẽ không còn là một thế giới cô độc của riêng em nữa.
\\\"Và con tim đã vui trở lại, tình yêu đến cho tôi ngày mai\\\" em sẽ hát mãi những ca từ ấy cho tình yêu của mình.
Cảm ơn anh đã cho em được biết thế nào là tình yêu, là ấm áp, là hạnh phúc...  
Và cảm ơn anh đã cho em được có tình yêu của anh trong đời....

vicuocsongnhanloai