saodemhcm đã viết:..... nếu xin được thì cháu muốn về HÀ NỘI làm cho gần.
rất mong các cô,chú các anh chị giúp đỡ cháu ạ.
THÂN !
saodemhcm thân mến :
Đã đến lúc em suy nghĩ xem có nên tiếp tục nhận sự trợ giúp của mọi người không, hãy tự đứng trên đôi chân của mình và hãy nỗ lực.
Mặc dù em chỉ hơn cháu nhà anh có mấy tuổi nhưng sao anh thấy suy nghĩ khác nhau quá xa vậy, Cháu nhà anh từ trước tới nay đi học bằng xe đạp xa cả chục cây số mà không hề đòi hỏi dù có điều kiện, ngoài thành tích học tập rất tốt, cháu còn tự kiếm việc làm thêm và tiết kiệm được khá nhiều tiền, đấy là cháu còn tham gia cả các hoạt động tình nguyện tại trường nữa.
Nửa năm trước anh có tới thăm gia đình em và đã nói chuyện với em, qua đó anh thấy rằng hiện tại những mất mát và khó khăn đã tạm qua, việc học hành của em cũng sắp hoàn tất, em có sự quan tâm giúp đỡ của chính quyền, họ hàng, bà con lối xóm đùm bọc, Em có một người bà nhưng cũng không chăm sóc được mà gửi vào Trại Dưỡng Lão, sống nhờ sự quan tâm của xã hội, Bây giờ em chỉ có lo cho bản thân mình, Nhưng anh thấy em nói đi xe đạp có mấy cây số mà em cũng ngại xa ngại khó, học xong rồi em cũng ngồi một chỗ nhờ mọi người xin việc giúp em mà phải ở Hà nội cho gần, trong khi kết quả học tập và khả năng của em đến đâu thì chưa ai biết cả, qua đó anh thấy em cần xem xét lại bản thân mình.
Hiện nay thị trường lao động có rất nhiều việc làm tốt, chỉ cần em phải chịu khó vận động, tự tìm tòi, lao vào làm việc, đừng ngại khó ngại khổ, ngại xa.
Nhiều em bé khuyết tật, thiệt thòi và thiếu thốn hơn em nhiều nhưng vẫn nghị lực vươn lên không những tự lo được cho bản thân mà còn chăm sóc cả cho người khác nữa.
Vậy trước tiên, bản thân em phải nỗ lực vươn lên đã, rồi hãy nhờ đến sự trợ giúp của mọi người và xã hội. Và đó cũng chính là tư duy và con đường duy nhất giúp em trưởng thành và đứng vững và hòa nhập.
Vài lời thẳng thắn, em hãy suy nghĩ nhé.
Daicatroc