Tác giả Chủ đề: Sự “quá tải tình thương”  (Đã xem 2320 lần)

0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.

Ngủ rồi haybanglong

Trả lời #2 vào: 01-03-2011 13:22:06
Thân chào bạn Kenvihieu và các bạn!
      Đọc bài báo của Hà Dịu, mình không giỏi về văn chương nên không dám nói bình luận về cách dùng từ trong bài mà mình chỉ thấy thông cảm hơn với các y bác sỹ tại khoa này. Mình xin tâm sự 1 chút suy nghĩ của mình có liên quan đến vấn đề Kenvihieu nêu ra:

       Mình là một người đa cảm, hay nghĩ. Mỗi lần nghe người khác tâm sự ( nhất là chuyện buồn) mình không bao giờ nghe rồi bỏ đó, mà thường hay nghĩ mãi về câu chuyện đó, rồi tìm cách này cách kia để trao đổi lại, tìm giải pháp. Khi chưa tham gia DD, nhiều lúc mình phải hạn chế đọc những Mảnh đời bất hạnh trên các phương tiện TT vì cảm thấy \\\"Lực bất tòng tâm\\\", mình không có đk để giúp được họ thì thấy khổ tâm, thương xót họ và nhiều lúc cứ nghĩ mãi về họ,nhiều khi len lỏi vào các giấc ngủ làm mình không yên giấc. Mình chỉ có đủ k/n giúp 1 số h/c bất hạnh ở xung quanh mình, ở quê hương của 2 v/c; vì vậy để tránh những nỗi buồn ảnh hưởng tới SK ( mà kém SK thì làm gì ra tiền để giúp 1 số hc khác )nên mình hạn chế đọc.

       Trước khi là TV của DD thì mình cũng vẫn làm TT một mình, tự tìm thấy niềm vui, sự an ủi cho mình. Nhưng từ khi tham gia vào DD mình thấy: đúng là \\\"một cây .... ba cây chụm lại nên hòn núi cao\\\", mình thấy sự hợp tác giữa các TV, các nhóm, các bộ phận mang lại hiệu quả rất cao; tự bản thân mình cũng làm được nhiều việc thiện hơn trước rất nhiều. Vào DD mình cũng bớt bứt dứt hơn khi nhìn thấy các hc bất hạnh mà mình chưa giúp được, bởi vì ít nhất mình cũng cùng các bạn cố gắng hết sức mình để giúp được 1 lượng hc bất hạnh và đành cố gắng BẰNG LÒNG với cái mình đã và sẽ làm được để bớt trăn trở, day dứt khi nhìn thấy ai bất hạnh. ( Không có nghĩa là mình dần \\\"chai sạn\\\" đâu nhé!)Rất cám ơn các bạn trong DD vì đã cho mình nhìn thấy c/đ nhiều màu hồng hơn, tin tưởng vào đạo đức con người thời đại ngày nay hơn, không cảm thấy cô đơn trong suy nghĩ hành động của mình. Mình thường xuyên vào DD không chỉ để thấy buồn - thương cho hc bất hạnh nào đó, rồi tìm cách giúp đỡ để thấy thanh thản hơn; mà mình còn tìm thấy hạnh phúc khi vào một thế giới ảo mà có nhiều việc làm tốt rất thật, giúp mình tạm quên được những tiêu cực, những con người đáng chán ngoài xã hội mình vẫn gặp.

     Bạn kenvihiếu ạ! Mình nghĩ rằng hệ thần kinh của mỗi người khác nhau, chịu đựng được niềm vui - nỗi buồn khác nhau. Có người chỉ ở mức A đã bị Stress. nhưng có người phải ở mức cao hơn nhiều lần nữa mới bị Stress. Tuy các TV trong DD thường xuyên đọc, tìm hiểu, giúp đỡ những hc bất hạnh nhưng bạn thử tính xem một ngày, một tuần-tháng bạn tiếp xúc với việc đó được bao nhiều giờ-ngày. Trong khi các bác sỹ phải tiếp xúc với các hc đó ( mà là các hc tận cùng không gì cứu vãn)suốt 8h một ngày, nếu bs nào có tâm, nhân hậu nhưng thần kinh kém, không tự điều chỉnh thăng bằng được thì sẽ thường xuyên bị ám ảnh bởi những sô phận bi đát đó, ngay cả khi đã về tới nhà với gia đình con cái cũng đôi lúc chưa dứt được; nếu cứ như vậy mãi thì họ dễ bị stress, SK giảm sút và rất có thể họ phải chuyển bộ phận khác ( không phải vì họ \\\"chai sạn\\\" hay chán việc đó mà vì họ không thể thích nghi được). Những ai trụ lại được cũng không hẳn là họ đã \\\"chai sạn\\\" hay ít xúc động thương cảm mà bởi vì TK của họ vững, họ tự điều tiết suy nghĩ để có thăng bằng trong sinh hoạt, không bị Stress, một trong những cách họ điều chỉnh chính là tìm thấy những hành động buồn cười, nhưng câu chuyện vui ngoài những lúc phải chứng kiến chuyện buồn; đấy là cách để họ trụ được với Khoa này.

  Các bạn ạ! Với riêng mình, mỗi khi đọc được các hc bất hạnh trên DD, nhiều lúc vẫn cảm thấy buồn vì mình chưa giúp được, hoặc các bạn đã giúp nhưng chưa thấm vào đâu với cái họ cần, nhất là các hc cần tiền chữa bệnh ( vì chúng ta có quá nhiều hc cần được giúp ), mình cũng phải cố gắng gạt tâm trạng đó đi, bằng lòng với việc chúng ta đã làm được và nghĩ tới những câu viết dí dỏm - hài hước - thông minh của các bạn để thấy vui, tạo sự thăng bằng có lợi cho thần kinh.

   Văn vẻ của mình kém lắm, để diễn đạt 1 vấn đề thì hay \\\"dài dòng văn tự\\\" mà chưa chắc đã thoát ý, mong các bạn thông cảm.

    Chúc cả nhà luôn khoẻ - vui vẻ, không bao giờ bị \\\"chai sạn\\\" và bị Stress

 


Ngủ rồi KevinHieu

Trả lời #1 vào: 01-03-2011 11:47:50
Bạn Hà Dịu vừa có bài viết trên báo SGTT :
http://sgtt.vn/Loi-song/137811/Nhung-nguoi-cham-soc-tinh-than-cho-benh-nhan-ung-thu.html

Kevin không hiểu rõ câu kết bài viết về sự \\\" quá tải tình thương \\\" :

Bác sĩ Khánh nói, y, bác sĩ ở khoa này phải có tình cảm với người bệnh thì mới có thể chăm sóc tốt được. Nhưng chính điều đó cũng là một khó khăn rất lớn. Chứng kiến cái chết hàng ngày, những y, bác sĩ ở đây rất dễ bị stress. Hiện tượng này người ta gọi là sự “quá tải tình thương”. Bác sĩ Khánh cho biết, những người gặp phải sẽ chia thành hai nhóm, một là bỏ mặc, không quan tâm nữa, luyện trái tim mình dần chai sạn thì sẽ sống sót, còn nếu không chịu nổi họ sẽ ngã gục hoặc bỏ nghề. Để tránh tình trạng này, anh và mọi người trong khoa thường xuyên tâm sự, chia sẻ với nhau, cười đùa thật nhiều và tạo không khí trong khoa giống như một gia đình để giảm căng thẳng và stress, khi chứng kiến quá nhiều cái chết hàng ngày.


Còn chúng ta thì sao, hàng ngày đều đọc nhiều trường hợp tội nghiệp trên diễn đàn này hoặc thường xuyên đi xác minh, gặp gỡ và giúp đỡ những mảnh đời khốn khó ngoài kia, chúng ta cũng sẽ \\\" quá tải tình thương \\\" và \\\" chai sạn \\\" như những y bác sĩ này không ?

Thân,