Cảm ơn anh Theanh đã mở ra mục này, và em cũng nghĩ rằng nó sẽ là nơi để cho các thành viên chia sẻ tâm sự, đôi khi là những “oan ức” mà nói ra thì ko tiện, mà để trong lòng thì “nỗi lòng ko biết tỏ cùng ai”. Bản thân em và qua những cuộc nói chuyện với nhiều thành viên khác cũng thấy được trong quá trình tham gia nhưng hoạt động từ thiện, đôi khi có những vướng mắc và những tâm sự rất khó giãi bày bởi một suy nghĩ là nếu mình nói ra thì chẳng khác gì “than nghèo kể khổ”, mình chưa làm được gì nhiều mà đã than thở rồi… Nhưng chắc chắn rằng nếu có cơ hội để giãi bày thì sẽ được chia sẻ và nhẹ nhàng hơn rất nhiều (rõ ràng nếu để lâu trong bụng thì sẽ nặng bụng phải ko ạ? :laugh: ), và quan trọng hơn là có thêm động lực, thêm niềm tin để tiếp tục bước trên con đường dồng hành với những người khó khăn.
Rất nhiều thành viên mới tham gia diễn đàn (đặc biệt là học sinh, sinh viên và những người trẻ mới đi làm chưa có điều kiện kinh tế) có suy nghĩ rằng đã làm từ thiện có nghĩa là phải có điều kiện kinh tế (nếu ko gọi là giàu thì cũng phải khá giả một tý :dry: ), tham gia vào rồi mà thấy người ta đóng góp ầm âm, mình ko đóng góp được gì thì… ngại và kỳ lắm
. Trước đây, em cũng từng tham gia một vài diễn đàn từ thiện nhưng hầu hết là ko chuyên nghiệp nên đúng là ở những nơi đó, yêu tố đóng góp vật chất có vẻ mang tính quyết định hơn cả (điều này cũng dễ hiểu, vì họ chỉ mở ra một mục từ thiện trên trang web thì ko cần nhiều nhân lực). Nhưng từ khi tham gia diễn đàn NTCM, em thực sự thấy rất thoái mái, tham gia vào các hoạt động của diễn đàn, viết bài, góp ý kiến, làm cầu nói, trung gian cho những mạnh thường quân đến với các hoàn cảnh cần giúp đỡ mà ko phải phân vân nhiều về việc “mình ko có tiền”.
Sunny đặc biệt thích một câu nói rằng: “hãy làm tất cả những thứ mà bạn có thể với những thứ mà bạn có tại nơi bạn đang đứng” và chữ ký của anh Sonrack: “Người vá trời lấp bể - kẻ đắp luỹ xây thành / Ta chỉ là chiếc lá - Việc của mình là xanh” :kiss: .
Trường hợp bị oan ức, hiểu lầm thì cũng đã từng xảy ra với Sunny và bạn bè, chưa kể nhiều người còn cho mình man man, ăn rồi xách xe chạy rông… Nhiều khi gia đình cũng không thông cảm cho. Có lần phải cùng đi giải tiếng oan cho một thành viên, khi mà người được giúp đỡ cứ nghĩ rằng mình ăn chặn tiền của họ (dù thậm chí ko hề trung chuyển), làm ầm ĩ xóm làng lên…
Hi, sau này quen dần đi, chứ đợt mới tham gia diễn đàn, tự nhiên bị “Ném đá” trong khi giữa thành viên đó với mình ko hề có một mqh nào nhỏ nhất hay nội dung “ném đá” ko có liên quan một tý xíu nào đến công việc của DD, Sunny đã khóc suốt và phải nhờ mấy anh BQT can thiệp. bây giờ thì học được cách “im lăng” với những đối tượng đó rồi.
Áy náy nhất là chuyện việc mình làm mà cứ phải nhờ bạn bè giúp đỡ (hic, dù bạn bè cũng rất nhiệt tình), như chị Y’Thy nói với bạn của Sunny là :”Lần sau thấy bóng dáng NTCM ở đâu chắc chạy mất dép”. Anh bạn đó của Sunny đi giúp Sunny 4 lần và cả 4 lần đều gặp xui (1 lần bị công an phạt vì ko mang giấy tờ, ba lần bị hư xe, chưa kể tốn công, tốn sức và tiền bạc, bỏ cả công việc), anh còn cười rất tươi nói là “Số anh ko được làm người tốt” :laugh: :silly: .
Một trường hợp khác, ko phải của Sunny, nhưng khi nghe chuyện thì cũng rất bức xúc và đồng cảm, có người bạn tham gia công việc của DD còn bị “đánh ghen” một cách rất là vô lý làm ảnh hưởng đến danh dự và tổn thương đến lòng tự trọng của bạn ấy. Những chuyện tế nhị ấy thì đúng là “ko biết tỏ cùng ai”…
Chỉ có điều, gần như một nguyên lý rằng, chỉ có ai ko làm gì thì mới ko bị gì thôi, còn đã xác định tham gia bất cứ công việc gì và tham gia càng nhiều bao nhiêu thì bị vấp nhiều bấy nhiêu là bình thường. Buồn tý lúc đó thôi rồi sau đó lại tiếp tục đi trên con đường NTCM, vì mục đích cuối cùng và cao nhất của công việc mình cũng như tất cả mọi người đang làm là đến với những mảnh đời khốn khó, bởi so sánh với họ, ta đã là quá hạnh phúc rồi. Mỗi lần có “chiến sự” xảy ra trên DD, em chỉ cầu mong các anh chị, các cô chú, bác… sau khi giải quyết xong xuôi lại tiếp tục đồng hành cùng DD, vì nếu ai đó nản chí rút lui thì đều thiệt hại cho người nghèo cả (dù có thể họ sẽ lại tham gia ở nhiều nơi khác, ngay trong cuộc sống hàng ngày của họ). Nhưng tất cả những điều trên đều sẽ không còn là gì đáng kể khi nhìn thấy nụ cười trên môi những người được giúp đỡ, ái ngại khi nhận những lời cảm ơn chân thành của họ (vì mình chỉ làm trung gian cho họ mà thôi), thấy những đứa trẻ lại tiếp tục được đến trường, những ngôi nhà ko còn rách nát và những người nghèo khổ có cơ hội vươn lên... Những ấm áp, những niềm vui và hạnh phúc đó có lẽ ko tiền bạc nào mua nổi. Vậy nên xin vẫn tiếp tục được làm những người điên trên cuộc đời vốn Vô thường này
Và, cuối cùng, nói như anh Theanh, nhớ như thế nên biết nhìn người khác rộng lượng hơn, bao dung hơn, dễ đồng cảm hơn với những tâm sự của người khác, trân trọng hơn những gì mọi người đang làm, bởi suy cho cùng, khi đã tham gia diễn đàn, mọi thành viên đều đã có cái TÂM rất đáng trân trọng rồi :kiss: