Có những lúc khó khăn trong cuộc sống khiến ta phải cố tình đi qua những điều mình đã hứa, dù rằng đó là việc của người, nhưng đã hứa rồi ta xem như việc của mình, nên khi phải cố tình đi qua điều đã hứa đó, ta luôn phập phồng lo sợ bị la rầy. Và rồi, có lúc được nhận thật... Lúc đó, chỉ đành mỉm cười, xin lỗi, uh, thì lỗi của mình.
Lần đầu, bị trách cũng buồn lắm, vì mình nào muốn thế, chỉ tại hoàn cảnh, có lúc vì công việc thật, nhưng có lúc nghèo quá, không đổ nổi một bình xăng... hic, làm sao mà đi được....
Nhưng rồi, cũng quen đi, không buồn nữa, có lúc lại thấy vui vì bị la rầy, vì có thế mình mới lớn khôn hơn, vững lòng hơn, cứng cỏi hơn... Để đi được trên con đường NTCM đã chọn thật không dễ tý nào, nhưng nhiều lúc lại thấy lòng ấm áp biết bao. Cảm ơn những niềm vui mà NTCM đã mang lại cho cá nhân bichthuy, cảm ơn cái DUYÊN đã cho bichthuy được là 1 hạt cát nhỏ trong NTCM. Dù thế nào, vẫn sẽ cố gắng đi đến bước chân cuối cùng... Nhưng vẫn tham lam một tý :\\\"Mong sẽ luôn nhận được sự thông cảm trong những trường hợp bất khả kháng.\\\"
Thân !