CHA
Ba mươi năm lẻ cha bỏ trường
Đời quẳng cho người mấy vết thương
Tấm bằng Đại Học không xài được
Bệnh mang , cha bó gối góc đường
Bàn tay cầm viết nay cầm khoang
Đục , giũa không quen vẫn phải làm
Vì đàn em nhỏ vì trai chí
Chẳng thể bỏ ngang phải đường hoàng
Làm anh thợ khoá , anh thợ dán
Suốt ngày cặm cụi với lò hàn
Tối đến bát cơm , canh chỉ nước
Đời cha chẳng được một ngày sang
Giải phóng người vui cha vẫn vậy
Âm thầm , lặng lẽ chẳng đổi thay
Đôi mắt đã mờ vì củi khói
Thân cha vẫn lũ lam cả ngày
Rồi đàn em nhỏ đã lớn khôn
Họ đã xem cha chẳng ra hồn
Người anh hy sinh nào họ biết
Chỉ xem cha chẳng có gì hơn
Cha đã mắt sâu bởi tủi buồn
Đôi lúc dòng lệ muốn trào tuôn
Nhưng vì đàn ông cha phải nén
Những nỗi đau thương với khổ buồn
Ba mươi năm lẻ đã qua mau
Bạn bè cha có lắm người giàu
Riêng cha quần bạc , vai áo vá
Nuốt nghẹn vào lòng nén khổ đau
Thành phố giờ đây đã muôn màu
Tuổi cha , họ ngồi suốt canh thâu
Bên bàn tiệc rượu bên giàn hát
Còn cha vẫn chỉ áo ngả màu
Người đã vui rồi phố vui theo
Cha ngồi góc nhỏ , vắng hút heo
Ngày kiếm vài đồng đong bát gạo
Cho con ăn học vượt khó nghèo
Gần cả cuộc đời cha hi sinh
Bao giờ khổ hết đến thăm mình ?
Bao giờ đời cha thay áo mới ?
Veston , giày da tựa người xinh?