Tác giả Chủ đề: Tại Sao Ít Người Việt Nam Biết Nói \\\"Cảm ơn\\\"?  (Đã xem 12369 lần)

0 Thành viên và 8 Khách đang xem chủ đề.

Ngủ rồi khoacm09

  • Thành Viên
  • *
  • Bài viết: 12
  • Thích 0
Trả lời #10 vào: 21-08-2010 21:29:09
Bây h teen Việt đã bị phương Tây hay Hàn Hóa cũng như em ,em ít nói Cảm Ơn mà nói Thanks hay ít nói Xin Lỗi mà nói Sorry nói chung là quen miệng rùi :)

 


Ngủ rồi Blue_Gem_Vt_90

Trả lời #9 vào: 07-08-2010 01:04:29
Áh, hay wá, cám ơn anh HMHai, lại được thêm 1 bài học nữa rùj  :)

 


Ngủ rồi happy

  • Thành Viên
  • *
  • Bài viết: 37
  • Thích 0
Trả lời #8 vào: 31-05-2010 12:21:57
Cám ơn vì 2 bài viết này

Người Việt ít nói \\\"cám ơn\\\", uh, cũng đúng. Có thể họ coi lời nói đó chỉ là \\\"ngôn ngữ thường\\\", là câu nói gió thổi nhưng k biết rằng 2 chữ ấy lại đem đến cách nhìn nhận của mỗi người. Tuỳ từng người nhưng ta vẫn nên cảm ơn người khác khi họ giúp đỡ...
Đơn giản lắm khi cất nên 2 tiếng ấy mà lại làm cho mình cũng như người đối diện vui vẻ--> Phát huy chứ!!!
\\\" Lời nói chẳng mất tiền mua
Lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau

Tôi cám ơn người sinh tôi trước nhất
Cám ơn thầy, cô, mái trường xưa
Cám ơn cuộc đời dù tràn đầy thử thách
Hun đúc cho tôi bao kĩ năng sống - đời.

 


Ngủ rồi ONG GIA

Trả lời #7 vào: 30-05-2010 15:25:33

Nếu bạn chờ đến ngày mai
Sao hôm nay không làm ngay điều đó
Hãy dành lời cho những từ cảm ơn, xin lỗi
Vì nếu ngày mai kia chẳng có
Bạn sẽ phải hối tiếc cho những ngày qua








 

 


Ngủ rồi ONG GIA

Trả lời #6 vào: 30-05-2010 15:22:11
nếu bạn chờ đến ngày mai
sao hôm nay không làm ngay điều đó
hãy dành lời cho những từ cảm ơn, xin lỗi
vì nếu ngày mai kia chẳng có
bạn sẽ phải hối tiếc cho ngững ngày qua

 


Ngủ rồi trangvitgioi

  • Thành Viên Gắn Kết
  • Người Tôi Cưu Mang
  • ****
  • Bài viết: 3.816
  • Thanked: 945 times
  • Thích 8
Trả lời #5 vào: 20-05-2010 01:51:23
k87yeng đã viết:
Trích dẫn
Em rất cảm ơn chị trangvitgioi và anh mottamlong, những bài viết cho em nhiều bài học đắt giá và vô cùng ý nghĩa. Em sẽ ghi nhớ...

Hi K87yeng,

Bài viết này là của anh HMHai đó, chị có để tên tác giả bên dưới bài viết, chị chuyển bài này từ dd cũ sang thôi.

 


intellstrong

  • bạn
Trả lời #4 vào: 19-05-2010 23:03:22
Cảm ơn vì bài viết của các bạn !

Mình cũng rất thích nói lời cảm ơn, vì khi nói lời cảm ơn là lúc mình đã được giúp đỡ một điều gì đó dù nhỏ hay lớn ! Cho nên việc cảm ơn bằng một lời nói rất cần thiết mà không mất một chút sức lực gì cả !

Intellstrong !

 


Ngủ rồi k87yeng

  • Thành Viên Gắn Kết
  • Người Tôi Cưu Mang
  • ****
  • Bài viết: 1.171
  • Thanked: 54 times
  • Thích 2
  • Giới tính: Nữ
Em rất cảm ơn chị trangvitgioi và anh mottamlong, những bài viết cho em nhiều bài học đắt giá và vô cùng ý nghĩa. Em sẽ ghi nhớ...

 


Ngủ rồi mottamlong

  • Thành Viên
  • *
  • Bài viết: 95
  • Thích 0
“Cảm ơn”, đó là điều bình thường chúng ta làm trong cuộc sống khi có ai đó giúp đỡ ta, làm cho ta một điều gì đó, hay chỉ đơn giản là để thể hiện sự cảm kích của chúng ta đối với những người trân trọng và tin tưởng ta. Bởi lẽ, không có những con người như thế, chúng ta khó lòng mà vươn tới được những thành công trong cuộc sống, và họ xứng đáng nhận được lời “cảm ơn” từ chúng ta bằng cách này cách khác, dưới hình thức này hay hình thức khác.

Tuy nhiên, trên con đường vươn tới thành công của bạn. Khi bạn dám mơ ước những điều to lớn, bên cạnh rất nhiều người sẽ mến trọng bạn hơn, cũng sẽ có một số ít người chọn coi thường những mơ ước của bạn và đôi khi lấy đó làm lý do để khinh thường bạn. Họ sẽ nói với bạn những điều như là: “Đúng là nằm mơ giữa ban ngày”, “Tôi như thế này mà còn không làm được điều đó, anh nghĩ mình làm được à?”, “Vậy thì có gì là hay, ông Y, bà Z, làm hay hơn nhiều”,… Đó cũng là kinh nghiệm của tôi. Khi tôi quyết tâm từ bỏ cuộc sống đơn điệu của mình để làm một điều gì đó cho bản thân mình, gia đình mình và cho đất nước. Đã có không ít người cho rằng tôi “thùng rỗng kêu to”, cho rằng tôi “sẽ không làm được”, cho rằng tôi “nằm mơ giữa ban ngày”, cho rằng tôi thế này hay thế kia,… bởi vì một lẽ đơn giản là tôi đã dám “khác” họ. Đáng ngạc nhiên hơn, hầu hết họ chưa bao giờ gặp mặt hay trò chuyện với tôi. Họ chỉ biết tôi qua cái tên hoặc nhiều lắm là… nghe từ người khác. Một người bạn của tôi đoán rằng chắc họ làm thế chỉ để chứng tỏ mình “khác người”, “hơn người” hoặc “thông minh”, hoặc đơn giản chỉ để tự biện hộ cho mình.

Tôi không biết bạn chọn phản ứng thế nào trong hoàn cảnh đó, nhưng riêng bản thân tôi,  lúc đầu tôi đã từng cảm thấy “không thích” những con người như thế. Họ là ai mà dám tự cho mình cái quyền được xem thường và dè bỉu mơ ước của người khác? Họ là ai mà dám tự cho mình cái quyền được phán xét hay chế giễu người khác? Thậm chí, đã có lúc, tôi từng thề với lòng mình rằng: “Tôi phải thành công cho bọn họ biết mặt và không dám xem thường tôi nữa”. Và nhờ đó, tôi đã bắt đầu quyết tâm làm những điều mà người khác cho rằng “không thể”.

Nhưng khi tôi bắt đầu đạt được những thành quả ban đầu sau bao nhiêu hy sinh và nỗ lực, tôi phát hiện ra rằng, cho dù bạn là ai thì chắc chắn cũng sẽ có một số ít người chọn không thích bạn hoặc xem thường bạn. Ngay cả tổng thống Obama của Mỹ, người gần đây được rất nhiều người trên thế giới ngưỡng mộ vì chiến dịch tranh cử có một không hai của ông, cũng như vì ông là Tổng thống Mỹ da đen đầu tiên, vậy mà vẫn có người xem thường, thậm chí lên trước công chúng hay lên mạng chửi rủa Obama chỉ vì ông không thể làm tất cả họ… hài lòng, hoặc tệ hơn chỉ vì ông… da đen.

Nói cho cùng thì “xem thường” là một suy nghĩ của… người khác, và bạn không bao giờ có thể ra lệnh cho người khác phải “xem trọng” bạn. Ngay cả khi bạn làm tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời này, vẫn sẽ có một vài người  tự cho phép  bản thân họ xem thường bạn. Và bạn sẽ chẳng làm được gì hơn để thay đổi suy nghĩ đó của họ. Thậm chí cho dù bạn có cố gắng làm theo ý họ, thì họ cũng sẽ cố gắng tìm ra “khuyết điểm” khác của bạn để tiếp tục tự cho phép bản thân họ xem thường bạn. Bạn chẳng thể nào sống để thỏa mãn “tiêu chuẩn” của tất cả mọi người trên đời này. Cho nên, bạn cũng chẳng việc gì phải quá lo lắng về  họ hay suy nghĩ của họ.

Quan trọng nhất là bạn biết rằng, không ai có thể xem thường mình trừ khi mình “cho phép” họ làm điều đó. Chúng  ta thường “cho phép” người khác xem thường mình bằng cách suốt ngày lo lắng, đau khổ, buồn phiền,… về việc mình “bị” xem thường. Và ngược lại, chúng ta có thể chọn “không cho phép”  mình “bị” xem thường bằng cách tập trung vào những con người và những điều tốt đẹp trong cuộc sống của mình.

Cho nên, thay vì mất thời gian “không thích” những người đó như lúc ban đầu, tôi chọn đơn giản không quan tâm đến họ.  Tôi cũng không còn nghĩ đến việc họ sai hay đúng, điều đó không quan trọng. Tôi chỉ biết họ “khác” tôi và vì thế họ chọn “không thích” tôi. Và trong cuộc sống của chính bạn, bạn cũng có thể lựa chọn như tôi nếu bạn thấy điều đó hữu ích cho bạn.

Tôi cũng phát hiện ra rằng, những con người kia và cách suy nghĩ của họ không bao giờ có thể biến tôi hay biến bạn trở thành một người tốt hơn, thành công hơn trong cuộc sống; mà chính cái cảm giác hạnh phúc tuyệt vời khi bạn có thể sống tự do, có thể cống hiến cho xã hội, có thể vươn tới những mục tiêu ý nghĩ của mình từng ngày, có thể làm được những việc mà một số người khác nghĩ rằng không thể, có thể nhận được những lời cảm ơn từ rất rất nhiều người ủng hộ và trân trọng những việc tốt bạn làm,… mới là những điều khiến bạn sống tốt hơn, thành công hơn từng ngày.

Nhận ra điều đó, đã từ rất lâu tôi hoàn toàn bỏ hẳn thái độ “không thích” những người  coi thường tôi. Thay vào đó, tôi tập trung thời gian, công sức, những suy nghĩ tích cực, và những tình cảm tốt đẹp của mình cho rất nhiều người quý trọng và tin tưởng tôi cho dù tôi đã từng gặp họ hay chưa. Chính họ mới là những người tạo nên thế giới tươi đẹp mà tôi mong muốn. Chính họ mới là người góp phần vào hạnh phúc của tôi trong cuộc sống.

Và chính những người biết quý trọng nười khác, những người luôn nhìn thế giới bằng sự lạc quan tin tưởng, những người biết trải rộng lòng mình để hiểu và chấp nhận người khác, những người biết trân trọng và cảm kích những gì người khác làm cho mình,… cũng đang từng ngày làm không chỉ thế giới này tốt đẹp hơn, mà còn làm cuộc sống họ tốt đẹp hơn. Bởi lẽ, họ cũng xứng đáng để được nhận sự tin tưởng, được đối xử bằng cả tấm lòng, được trân trọng và được cảm kích.

Còn đối với những người đã từng xem thường tôi thì sao? Giờ đây, ngược lại, tôi thật sự cảm ơn họ theo đúng nghĩa của “cảm ơn” bởi vì cho dù họ chưa bao giờ mong muốn giúp tôi nhưng họ đã vô tình giúp tôi. Nếu không có họ, tôi đã không có cái động lực to lớn để bắt đầu con đường đầy chông gai thử thách nhưng  cũng đầy yêu thương hạnh phúc của mình. (chỉ có qua gian khó thử thách chúng ta mới cảm nhận được hết ý nghĩa của “yêu thương” và “hạnh phúc”. Nếu không có họ, tôi đã không có cơ hội nhận ra rằng, trên đời này còn có rất nhiều những con người tuyệt vời khác hẳn họ. Nếu không có họ, tôi đã không vô cùng yêu quý và trân trọng những người mến trọng và tin tưởng tôi. Nếu không có họ tôi đã không hiểu được rằng, tôi không bao giờ được tự cho mình cái quyền xem thường những mơ ước của người khác. Nếu không có họ, tôi đã không hiểu được rằng, tôi không bao giờ được tự cho mình cái quyền phán xét người khác. Nếu không có họ tôi đã không hiểu được tầm quan trọng của việc biết chấp nhận và tôn trọng người khác. Và vì tất cả những điều đó, tôi thật lòng cảm ơn họ.

Bạn cũng thế, bạn có thể chọn căm ghét những người từng coi thường ước mơ của bạn, để rồi bạn phải sống trong thù hằn, đau khổ hay lo lắng. Bạn cũng có thể chọn cảm ơn những người đó để biến sự tiêu cực của họ thành cái tích cực của mình, để có một nguồn sức mạnh thêm vào giúp bạn vươn lên không ngừng trong cuộc sống, để chứng tỏ rằng mình có thể. Và rồi thông qua cách bạn sống và vươn lên như một người thành công, bạn có thể tự tin “không cho phép” bất kỳ ai xem thường mình nữa. Tất cả là lựa chọn của bạn.

Mong bạn hãy nhớ một điều đơn giản rằng: Cho dù bạn là ai, nếu có người chọn xem thường bạn, thì bạn cũng không thể ép hay thuyết phục họ phải thay đổi suy nghĩ của họ ngay. Nhưng ngược lại, nếu bạn không cho phép người khác xem thường bạn trong suy nghĩ của mình, thì không có bất kỳ ai có thể thật sự xem thường bạn.

Cuối cùng, tôi hy vọng bạn sẽ lựa chọn cảm ơn những người xem thường bạn để rồi thật sự yêu quý và trân trọng những người luôn ủng hộ và tin tưởng bạn.

 


Ngủ rồi trangvitgioi

  • Thành Viên Gắn Kết
  • Người Tôi Cưu Mang
  • ****
  • Bài viết: 3.816
  • Thanked: 945 times
  • Thích 8
Trả lời #1 vào: 11-03-2010 23:14:12
Chuyện đã qua khá lâu rồi nhưng tôi vẫn chưa yên được trong lòng, thấy muốn nói ra. Xin kể lai với các bạn như một tâm tình và sẽ càng hay nếu nhận được ý kiến của mọi người.
 
Hôm ấy chúng tôi đến công ty sớm hơn mọi ngày. Buổi họp sắp bắt đầu. Mọi người lấy viết, máy tính, sổ tay đặt lên bàn. Anh phụ trách kỹ thuật lo chỉnh máy chiếu LCD cho màn hình được rõ nét. Ai cũng gấp gáp. Đợt này công ty đón phái đoàn giám đốc cao cấp từ châu Âu qua, không khí chuẩn bị khá chu đáo.
 
Kevin, giám đốc tiếp thị, đứng dậy đi lấy nước. Trước khi ra cửa anh hỏi: “Các bạn có ai muốn uống gì không? Tôi mang vào cho”.
 
Cả phòng họp gồm các giám đốc phòng ban, kẻ trả lời có, người trả lời không bằng thứ tiếng Anh trôi chảy mà họ vẫn nói hàng ngày. Tuy nhiên chỉ có một trong số gần mười câu trả lời đó có kèm theo chữ “cảm ơn”.
 
Chiều hôm ấy Kevin nói với tôi: “Mình thấy rất lạ là tại sao người Việt Nam không nói cảm ơn. Hồi sáng, người nói “yes” thì thiếu “please”, còn người trả lời “no” thì không kèm theo chữ “thanks”.
 
Tôi cười buồn. Tuy không phải tất cả đều như thế nhưng phải công nhận là nhận xét của anh ta đúng. Đối với người nước ngoài, khi ai đó tỏ ý muốn giúp đỡ gì cho mình thì ta nên cảm ơn ngay, không phụ thuộc vào việc có nhận sự giúp đỡ đó hay không. Với người Việt Nam, từ nhỏ trẻ em không được hướng dẫn rõ ràng như vậy.
 
Tôi xin ví dụ bằng hai đoạn văn sau đây:
 
1. Bé Hoa nghe tiếng chuông liền chạy ra mở cửa. Bác Liên đi chợ về một tay xách giỏ thức ăn, tay kia cầm chiếc bánh bao hỏi bé Hoa:
-         Con ăn bánh bao không?
-         Dạ không, con ăn sáng rồi.
 
Đối với chúng ta, như thế là đã quá lễ phép, không cần bắt bẻ gì nữa. Vì thế, bé Hoa sẽ không nói cảm ơn với bác Liên hay bất kỳ ai khi bé không nhận quà.
 
 
2. Cả nhà ai cũng quý Hương vì cô vừa giỏi giang, xinh đẹp lại rất khiêm nhường. Dì Hai thường bảo: “Thằng Quân có phước lắm mới gặp được người vợ như thế”.
Hôm nay toàn thể giáo viên lên quận họp. Hương loay hoay dắt chiếc xe tay ga ra cửa, Quân từ trên cầu thang chạy xuống nói vọng ra:
-         Xe nặng đấy, để anh dắt ra cho.
-         Được rồi, cảm ơn anh.
-         Ôi, sao lại nói cảm ơn. Em khách sáo quá!
 
Thế đấy! tiếng cảm ơn bị từ chối còn chữ khách sáo thì bị dùng sai.
 
Vì quan niệm như thế nên chúng ta ngại nói lời cảm ơn và dẫn đến hình ảnh không hay trong mắt của người nước ngoài. Liệu mình có thể làm được gì để giúp cải thiện hình ảnh đó không? Tôi nghĩ rằng có thể.
 
Hãy dạy cho con trẻ biết nói cảm ơn từ khi còn nhỏ, cả lúc nhận lẫn lúc từ chối lời mời. Việc này tuy nhỏ nhưng tôi tin là rất quan trọng trong việc hình thành nhân cách của trẻ em, nhất là giúp trẻ tránh được thái độ vô ơn. Trong thế giới đẹp đẽ này, bao nhiêu phần được xây bằng những điều to tát, bao nhiêu phần được xây từ những cái nhỏ nhoi? Tôi nghĩ rằng núi lớn non cao cũng rất cần hoa cỏ, biển rộng sông dài cũng không thể thiếu suối khe. Viết lên những dòng tâm sự trên tôi chỉ muốn chúng ta cùng góp sức để làm đẹp cho đời từ những phần nhỏ nhoi đó, điều đó vừa sức với tôi cũng như đa số mọi người.
 
Xin cảm ơn và chúc cả nhà vui vẻ.
 
HMHai